Ôn Du không biết sao cô lại đến nhà Hứa Sí rồi.
Kể từ khi biết cô là bạn của Hứa Sí, biểu hiện của Hứa Kiến Dương đã thay đổi 180 độ, từ vị chủ tịch tập đoàn khó đạt được trở thành ông chú nhà bên đang háo hức tìm bạn gái cho con trai: “Là bạn của Tiểu Sí à! Không tệ, là một cô gái tốt! Hai người có vẻ rất hợp nhau.
“
… Hình tượng này thay đổi hơi nhanh rồi chú ạ!
Thực ra thì việc ông đột nhiên có thái độ này với Ôn Du cũng không khó hiểu.
Từ nhỏ Hứa Sí chưa bao giờ có bạn thân là nữ, anh luôn chế nhạo những cô gái khác.
Hứa Kiến Dương đã chuẩn bị tinh thần để đem tới cho anh một đứa bạn trai nhưng sự xuất hiện của cô đã khiến ông tràn ngập niềm tin với chuyện hôn nhân của con trai mình.
Kể từ khi vợ ông mất, con trai ông thường xuyên đánh nhau, trốn học.
Người đàn ông này cuối cùng cũng nhận ra sự hồ đồ nhất thời của mình đã gây nên chuyện nghiêm trọng như thế nào.
Tiếc rằng người đã mất không thể sống lại được nên ông đã đền tội cho vợ mình bằng cách đối xử tốt với Hứa Sí, mặc dù anh không bao giờ cảm kích, thậm chí còn không bao giờ gọi ông là “bố” nữa.
Ôn Du đã quen với dáng vẻ trầm mặc của Hứa Kiến Dương, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của ông, cô có chút không quen, nhẹ giọng đáp: “Chúng cháu…”
Chưa kịp nói xong đã thấy Hứa Sí mang gương mặt u ám đi tới, anh nắm tay cô kéo cô ra ngoài.
Bàn tay lạnh như băng, giống như một cục sắt cứng và lạnh, khi đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay, phát ra một tia điện nhẹ,khiến cô ngứa ngáy khó chịu, lập tức chặn lại lời Ôn Du muốn nói ra.
Hứa Kiến Dương có chút vội vã: “Đừng đưa cô bé đi! Ba còn muốn mua bức tranh của cô bé này.”
Sau đó Hứa Sí dừng lại, quay đầu nhìn cô, Ôn Du chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như vậy của anh, là hờ hững cùng khinh thường, giống như một lưỡi đao nhuốm máu, khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Cô nhẹ giọng giải thích, “Ông Hứa rất thích bức tranh của tớ và muốn mua nó với giá cao.”
“Gọi là chú, Chú Hứa!” Ngay khi Ôn Du nói xong, ánh mắt Hứa Sí giống như băng gặp ánh sáng mặt trời ngay lập tức hóa thành một vũng nước trong.
Thấy anh đã dịu đi đôi chút vì cô, Hứa Kiến Dương nhân cơ hội bắt chuyện, tiếp tục nói: “Ba sẽ đặt bức tranh của Ôn Du trong phòng vẽ nhà chúng ta.
Nếu hai con đã quen nhau thì sao chúng ta không về nhà cùng nhau ăn cơm, nhân tiện xem qua bức tranh đó rồi thương lượng giá luôn?”
Hứa Sí không nói, cúi mắt nhìn cô.
Ôn Du vốn không giỏi từ chối người ta, lúc này Hứa Kiến Dương đang nhìn cô chằm chằm với vẻ chờ mong, cô lại càng xấu hổ nếu nói “không”.
Điều quan trọng nhất là cô thực sự đang thiếu tiền.
Vì vậy Ôn Du gật đầu: “Được rồi.
Cảm ơn ông… Bác.”
Hứa Kiến Dương cười vui vẻ đi tới gara dưới tầng hầm để lấy xe, chờ cho bóng lưng ông biến mất khỏi tầm mắt, Ôn Du mới do dự nói: “Hứa Sí, tay.”
Lúc đó Hứa Sí mới nhận ra anh đang nắm chặt tay cô.
Bàn tay của con gái hoàn toàn khác với bàn tay của con trai, thon nhỏ, mềm mại, hơi nóng từ lòng bàn tay truyền khắp cơ thể cậu theo huyết mạch, giống như một miếng bông nhỏ ấm áp.
Anh vô thức xoa xoa ngón tay.
Sau khi cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại chạm vào, vành tai đỏ bừng vì hành động vô cùng mơ hồ của mình, anh vội vàng buông tay ra.
Ôn Du cúi đầu xuống nên anh không nhìn rõ biểu cảm của cô, chỉ có thể nghe thấy giọng cô nhỏ như muỗi, nói: “Đi thôi.”
Hứa Sí đáp lại một tiếng “ừm” rồi đi theo cô ra khỏi hậu trường.
Đầu ngón tay của anh dường như vẫn còn hơi ấm của cô, trong tiềm thức anh nắm chặt tay lại, như sắp nắm chặt thứ gì đó, âm thầm cười nhẹ.
Hứa Kiến Dương và vợ lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, dù bây giờ có giàu có, quyền quý đến đâu thì trong tâm trí họ vẫn giữ được một chút dáng vẻ tiết kiệm ngày xưa.
Vì vậy, so với những gia đình giàu có khác thì cách bài trí của nhà họ Hứa không quá xa xỉ.
Thái độ của Khiến Dương đối với Ôn Du không giống như một người mua, mà giống một người cha già hơn.
Trong xe, ông liên tục lo lắng: “Trong xe có ngột ngạt không? Nhiệt độ điều hòa có cao không?”
Sau khi vào nhà, ông tươi cười hỏi: “Cháu muốn ăn gì? Đồ ăn phương Tây, Trung Quốc hay Đông Nam Á? Ở nhà có mấy món tráng miệng, cháu có muốn ăn không?”
Ngay cả trong phòng vẽ, ông cũng không ngừng nói: “Tiểu Du thoạt nhìn rất có năng khiếu nghệ thuật.
Chú không bao giờ cảm thấy chán khi nhìn thấy bức tranh đó, mỗi lần chú nhìn vào nó, chú lại tràn đầy cảm xúc.”
Ôn Du: … Mong ngài bình thường lại.
Mặc dù Hứa Sí bỏ ngoài tai lời nói của cha mình, nhưng nghe Hứa Kiến Dương thật lòng khen ngợi Ôn Du, anh cảm thấy rất hài lòng, lần đầu tiên anh yên tĩnh đứng một bên.
Ở phòng khách, phòng tranh treo những bức tranh của cùng một người vẽ, tác giả sử dụng màu sắc nhẹ nhàng, nét vẽ tinh tế, rất giỏi miêu tả chân dung và phong cảnh, mỗi một bức tranh mang đều lại một cảm giác hài hòa, lãng mạn.
Có chút giống bức tranh dự thi của cô.
Thấy cô có vẻ thích những bức tranh này, Hứa Kiến Dương thấp giọng nói: “Nhìn rất đẹp đúng không.”
Giọng điệu phức tạp và mơ hồ có vẻ tự hào, nhưng cũng giống như nỗi buồn không thể tách rời.
Vừa nói, ông vừa tập trung nhìn một bức tranh sơn dầu treo ở góc phòng tranh, bức tranh này cũng vẽ một người phụ nữ mặc váy trắng, khuôn mặt mờ đi bởi ánh nắng vàng đổ xuống.
Ôn Du dường như đã hiểu tại sao Hứa Kiến Dương lại thích bức tranh của cô đến như vậy.
Dựa theo nguyên tác, Hứa Kiến Dương đã tìm đường quay lại sau cái chết của vợ, nói rõ ràng với người tình, nhưng tiếc rằng mọi chuyện đã quá muộn, dù có hối hận đến đâu thì ông cũng không thể hồi sinh người đã chết.
Một số sai lầm dù có dùng cả đời cũng không thể bù đắp được, không để lại gì ngoài sự hối tiếc.
“Thật đẹp.” Ông không nói tác giả là ai, cho dù Ôn Du đoán được cũng không nói ra, chỉ gật đầu: “Người vẽ hẳn là một người rất dịu dàng.”
Hứa Kiến Dương cười lớn: “Nói đến hội họa, gần đây Tiểu Sí cũng đang tập vẽ.
Trong phòng tranh chắc có tranh của nó.
Để chú tìm giúp con.”
Mặt Hứa Sí thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hứa Kiến Dương! Ông!”
Ôn Du liếc anh một cái, khóe miệng nở nụ cười trêu chọc, cô chỉ cần nhướng mày một cái là có