Đêm giao thừa luôn là lúc cả gia đình tề tựu sum vầy nhất, thế nhưng năm nay Ôn Du vẫn ở nhà một mình.
Tống Khiết dắt theo Ôn Cẩn về nhà mẹ đẻ còn về phần Ôn Du, đứa con mà người chồng cũ để lại bà còn không thèm xem là người trong nhà nữa là nói chi tới chuyện dắt cô về nhà mẹ mình, chỉ càng khiến bản thân mất mặt thêm nên cứ dứt khoát để cô ở nhà một mình là được rồi.
Vừa hay quyết định này rất đúng ý Ôn Du, cô cũng không thoải mái gì nếu mà suốt ngày cứ phải đối diện với đám người không phải thân thích đã thế còn không ưa gì cô làm gì, vì vậy cô cực kỳ vui vẻ chấp nhận ở nhà sẵn tiện đóng cửa phòng luyện thêm nhiều đề Lý.
Cô chính là học sinh chuyên xã hội điển hình, có thể có trí nhớ cực tốt cùng tư duy tinh tế đặc biệt, nhưng một khi gặp trúng đề tự nhiên hơi hóc búa một chút cô liền muốn giờ hai tay đầu hàng, càng đúng lúc cô đang làm tới câu nâng cao trong đề, nghĩ mãi mà chẳng thấm nổi.
Đêm giao thừa mà bản thân lại cô đơn lẻ loi có một mình… tuy là ngoài miệng không nói nhưng trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy có chút chạnh lòng, lồng ngực cũng có hơi khó chịu.
Bây giờ đến tâm trạng học cũng không còn, cô quyết định đi ra phòng khách mở Gala Cuối Năm ra xem cho có chút không khí đón năm mới.
Hiện trường gala trông chiên vang trời nhảy múa vui vẻ, mỗi người ai nấy cũng đều nở nụ cười vô cùng sảng khoái, cô chưa bao giờ thấy ai cười hạnh phúc như thế.
Cô cứ ngồi trên ghế như vậy xem Gala đến vài tiếng, hiện tại tuy là lúc đón giao thừa nhưng vì khu phố cấm không cho đốt pháo thành ra bầu không khí cũng khá yên ắng, chỉ có đôi lúc truyền tới tiếng cười huyên náo từ xa nhưng rất nhanh đã bị gió đêm thôi đi.
Trên tivi, người dẫn chương trình bắt đầu tiết mục đếm ngược.
Trước đây cô từng cùng gia đình cũ của mình trải qua đêm giao thừa, mọi người ngồi quây quần bên nhau nói nhau nghe hết chuyện trên trời rồi tới chuyện dưới đất vậy nên dù có thức đêm thế nào cô vẫn cảm thấy tinh thần căng tràn.
Mà giờ đây cô chỉ có một mình, cơn buồn ngủ như thủy triều mạnh mẽ lan ra khắp cơ thể, cô ngáp một cái cố gắng mở to mắt cưỡng ép bản thân không ngủ.
Người dẫn chương trình lớn tiếng hô: “3, 2, 1…”
“Năm mới vui vẻ!”
Ngay lúc tiếng chuông nửa đêm ngân vang, ngoài cửa sổ cùng lúc đó dội tới âm thanh một trận pháo hoa vô cùng lớn, sau đó là vô vàn ánh sáng trắng bay vút ngang cửa sổ cô, hệt như phù dung sớm nở tối tàn nở rộ trên bầu trời đen như mực.
Ôn Du căn bản chỉ mở đèn bàn, nhưng trong cái ánh sáng mờ ảo đó ánh sáng bất ngờ xuất hiện này hệt như những ngôi sao băng rơi xuống trước cửa sổ, như làm bừng sáng cả thế giới của cô vậy.
Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, cô dứt khoát mở cửa sổ, mặc kệ để gió lạnh cùng âm thanh pháo hoa nổ nhức óc ùa vào phòng.
Pháo hoa nở rộ giống như một cơn mưa vàng sẫm bắn tung tóe khắp nơi, trút xuống cùng vô số vì sao nhưng phút chốc lại biến mất, chỉ còn lại những tia lửa phản chiếu bầu trời đêm như ban ngày.
Ôn Du vô thức nhếch khóe môi, nhìn vị anh hùng dám chống lệnh cấm kia rốt cuộc là ai, không ngờ tới trong bầu trời đầy pháo kia cô vô tình bắt gặp một gương mặt quen thuộc.
Hứa Sí một tay đưa pháo hoa lên cao, một tay khác che lỗ tai mình lại.
Anh không nhìn pháo hoa mà nhìn về phía cửa sổ nhà cô, vừa thấy Ôn Du nghiêng người ra anh liền vươn cánh tay đang che lỗ tai mình vẫy vẫy với cô.
Ánh lửa đầy màu sắc chiếu lên gương mặt anh trông có hơi buồn cười nhưng đôi mắt Hứa Sí lúc này vô cùng tỏa sáng hệt như ánh sao sáng lấp lánh ngoài dải ngân hà, nó như lực hút mãnh liệt thu hút cô ngắm nhìn vậy.
Lại một bó lửa khác vụt sáng xuyên qua màn đêm, trái tim cô đột nhiên tăng nhanh hơn không nghĩ ngợi nhiều nhanh chóng thay giày chạy ra ngoài.
Thời khắc Ôn Du xuống lầu cũng là lúc pháo hoa bắn gần xong hết, xung quanh bên ngoài chỉ toàn là làn khói trắng đục, gió đêm thổi quấn lấy làn khói mềm mượt tựa lông mèo.
Hứa Sí thoáng nhìn cô, nhướng mày cười lớn: Ôn Du, năm mới vui vẻ.”
Ôn Du đang định mở miệng, lại nghe anh ra vẻ thần bí nói: “Cậu nhất định phải nghĩ kỹ đó, đây là câu đầu tiên của năm mới đó, cực kỳ quan trọng nha.”
Hứa Sí vừa nói xong liền mỉm cười, chăm chú nhìn cô.
Anh cứ nghĩ cô sẽ nói mấy lời chúc như “năm mới vui vẻ” hay đại loại thế, hay cùng lắm là “Cố gắng học hành” kiểu vậy, không ngờ cô nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt rồi nhìn anh cười toe toét: “Hôm nay trông cậu thật đẹp.”
Lời cô nói là lời thật lòng.
Hôm nay Hứa Sí mặc chiếc áo khoác màu đen tuyền phối với chiếc quần thun thể thao làm nổi bật lên đôi chân dài thẳng tắp, lúc này anh đang đứng dưới tuyết lạnh trông không khác gì một cái cây cao mạnh mẽ đứng trụ dưới trời đông lạnh lẽo.
Giọng cô vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, không có chút nào là đang đùa giỡn.
Đầu Hứa Sí cảm thấy như bị nổ oành, anh vốn dĩ muốn làm khó cô một chút lại không ngờ bị cô trêu đùa như thế thật không biết nên đáp lại như thế nào.
Vẫn là Ôn Du chủ động phá tan không khí im lặng này, cô nhìn pháo hoa trên tay Hứa Sí rồi nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu lại đến đây bắn pháo hoa thế? Khu này có lệnh cấm bắn đấy, lỡ như mà bị phát hiện…”
Người xưa có câu, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Cô còn chưa kịp dứt lời, cách đó không xa đã nhìn thấy ánh đèn pin rọi tới, người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ lớn giọng hỏi: “Vừa nãy là mấy cô cậu bắn pháo hả? Ở nhà nào đấy?”
Hứa Sí thấp giọng gọi: “Ôn Du.”
Còn chưa kịp đợi cô phản ứng cổ tay đã bị giữ chặt, giây tiếp theo cả người đã bị anh kéo đi.
Gió lạnh đêm khuya thổi tới, phía dưới tuyết mềm như bông, Ôn Du theo bản năng hét lên một tiếng, người phía trước Hứa Sí quay đầu nói: “Thực xin lỗi chú, năm mới vui vẻ ạ!”
Đến cả cô cũng không kiêng nể gì cười lớn, rồi cũng xoay người vẫy vẫy tay: “Chú vất vả rồi, năm mới vui vẻ!”
Gió lạnh xộc vào miệng mang theo cảm giác ớn lạnh, từ tận đáy lòng Ôn Du cảm thấy có chút ấm áp, ngay cả việc từng rất ghét việc chạy bộ giờ cũng có chút thích thích, hai chân nhẹ nhàng như đang nằm mơ.
Hứa Sí đưa cô ra chỗ