Không ai ngờ tới chuyện như vậy có thể diễn ra.
Tống Khiết đang dùng bữa đột nhiên thay đổi sắc mặt, sau đó bịt tai như thể nghe thấy thứ gì vô cùng kinh hãi.
Mãi một lúc sau khi giãy giụa vô ích, trước ánh mắt bàng hoàng của bao nhiêu người lại ré lên tiếng cười đáng sợ.
Để trấn an khách mời, Tống Khiết ngay tức khắc bị đưa đến thư phòng nằm khuất trên tầng một.
Lúc Ôn Du tới hiện trường, Tống Khiết vẫn ôm đầu cuộn một góc trong tường, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Ôn Du nhìn thấy bộ dáng của bà ta như vậy có chút bị dọa sợ, mà người đàn bà kia vừa nhìn thấy cô đã mở to hai mắt xông thẳng tới: “Ôn Du, tất cả là do tôi sai! Tôi không nên vô duyên vô cớ đánh cô, lại càng không nên ngày ngày lăng mạ cô, cầu xin cô tha thứ cho tôi!”
Trong phòng không chỉ có Ôn Hoàn và Diệp Linh mà còn có vài người thân tín, lúc nãy bọn họ có nghe Tống Khiết ba hoa bản thân yêu thương con cái thế nào thế nhưng giờ lại nghe những lời này, ai nấy đều tỏ vẻ khó chịu nhíu mày.
Tự vã mình như này, thật quá là vang luôn.
Rốt cuộc mọi chuyện thế nào Ôn Du hoàn toàn không hiểu nổi, chỉ có thể cố gắng dịu dàng, an ủi bà: “Sao vậy? Dì không cần như thế, từ từ nói chuyện đã.”
“Nhất định là cô sẽ trả thù tôi!” Thần trí Tống Khiết có chút hoảng hốt, lại hét lên chói tai, “Sao lại cứ nói chuyện trong đầu tôi mãi thế? Cút ra ngoài ngay!”
Ôn Hoàn thấy bà ta nói chuyện mất bình tĩnh như vậy liền vội vàng tới bên cạnh Ôn Du che chở cô, kéo con gái ra phía sau mình: “Bà Tống, Ôn Du vẫn đang bên cạnh tôi, không hề ở trong đầu bà.”
“Nhưng nó vẫn cứ nói chuyện đây này!” Bà không muốn giãy giụa nữa, ánh mắt vô hồn nhìn về phía Ôn Du, tự lẩm bẩm nói: “Cô ta nhắc lại từng chuyện tôi gây sự với cô ta, mỗi khi tôi đánh chửi ra sao, từng âm mưu bên trong… Cô ta đều ghi nhớ hết thảy vào trong đầu, không ngừng bỏ qua cho tôi.
Mà những lời nói đó như tiếng muỗi vo ve bên tai vậy, bây giờ cũng không khác gì tiếng ong bay.
Mong ngài cứu lấy tôi!”
Ôn Du nhắm mắt không nói chuyện.
Hệ thống từng nói, nguyên chủ đã xuyên qua thế giới bên kia của cô vậy nên theo lý không thể đột nhiên trở về được, càng không có lý do để bước vào trí óc Tống Khiết được.
Dựa theo những gì Tống Khiết nói, cô chỉ dám đoán mò rằng khả năng chỉ có thể là người khác đang nói chuyện… Dường như cũng chỉ có thể là người kia.
Đại não Ôn Du như muốn oanh tạc thành nhiều mảnh, cô mơ hồ lóe thêm một suy đoán táo bạo khác, cũng có thể giải thích chính xác hiện tượng này nhất.
Cô để cho não mình trống rỗng rồi thử gọi một tiếng: “Cậu là Ôn Du sao?”
Không trả lời.
Cô tiếp tục tăng âm giọng của mình, hỏi như con dao sắt vung lên: “Cậu chính là Ôn Du của thế giới này đúng không?”
Mãi một lúc sai trong đầu mới vang lên giọng nữ.
Nó không còn sự lạnh băng của máy móc, rõ ràng là giọng con gái, so với Ôn Du của hiện tại thì nó có vẻ trầm ổn bình thản hơn rất nhiều, không khác gì giọng nói của một bà cô cho lắm.
“Cậu chỉ đoán đúng được phân nửa.”
Ngay khi giọng nói này vang lên, Tống Khiết nãy giờ đang vật vã đồng thời không còn giãy giụa nữa, chỉ còn ngồi khóc thút thít, rồi nghi hoặc nhìn bốn phía, để người khác hỏi thăm bản thân bà là thế nào.
“Tôi không hề trao đổi linh hồn, mà chỉ là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết cậu đọc mà thôi.” Cô ung dung nói, Ôn Du nhíu mi nhìn lại nghe cô ta nói tiếp, “Lúc tôi còn sống làm gì có chuyện xuyên qua chứ.
Tôi thấy trong sách miêu tả cốt truyện vô cùng kỹ, cả đời làm nhiều việc ác, tìm mọi cách ngáng chân, hạ thấp Hạ Tiểu Hàn, kết cục là bị đột tử ngoài đầu đường xó chợ… là toàn bộ cuộc sống của tôi.”
Ôn Du hơi giật mình: “Vậy cậu hiện tại……”
“Tôi cũng không rõ lý do vì sao.
Có thể là do ý niệm của bản thân quá mạnh mẽ, hoặc cũng có thể do sau lưng tôi còn có một lực lượng thần bí nào đó.
Sau khi tôi chết liền quay trở về thời cấp ba nhưng lại trở thành hình dạng như “hệ thống” bây giờ.” Cô khẽ cười, cũng như thể là tự giễu bản thân, “Vì không thể để bản thân dẫm lên vết xe đổ, tôi quyết định hoán đổi linh hồn của hai người.
Cậu có thắc mắc vì sao tôi lại chọn cậu không?”
Ôn Du không dám chắc nói ra suy đoán của bản thân: “Bởi vì tôi và cậu quá giống nhau, nếu không có sự kiện bị bắt cóc, đảm bảo quỹ đạo nhân sinh có thể nói là như đúc.”
“Lượng tử không xác định dẫn tới sinh ra hàng ngàn thế giới song song ra đời.
Có thể do bất kỳ sự kiện nào đó dẫn đến kết cục không giống nhau, cũng nhờ đó mới có sự khác biệt giữa các thế giới vũ trụ.
Dù các thế giới có tương tự nhau, nhưng lại vì mạch rẽ khác trong các sự lựa chọn của cậu mà kết cục sau đó trở thành một trời một vực.
Mà tôi và cậu có sự gần sát quỹ đạo với nhau nhất.” Cô ấy giải thích không nhanh cũng không chậm, còn mang theo ý cười: “Tôi chọn đối tượng dựa trên ba tiêu chuẩn: không trải qua tuổi thơ bị lừa bán, lớn lên một cách thuận buồm xuôi gió; địa vị xã hội ngang ngửa nhau; mất niềm tin với thế giới, không muốn tiếp tục tồn tại nữa.”
Nàng nói cuối cùng một câu khi đè thấp ngữ điệu, không thể không thừa nhận, Ôn Du từ tai nạn xe cộ sau vốn nhờ vì tàn khuyết thân thể mất đi tuyệt đại đa số sinh hoạt nhiệt tình, mỗi ngày giống hoạt tử nhân giống nhau được chăng hay chớ.
“Kiếp trước tôi ngu ngốc biết bao.
Thất bại trong tình yêu của bạn bè và người thân, hơn hết còn trả thù nực cười như vậy.
Đến cuối cùng tự rước lấy bi thảm cho chính mình.” Cô cười nói, “Tôi muốn xem: Nếu tôi không có tôi.
Bản thân sẽ trở thành người như thế nào, liệu nếu chịu tai nạn như thế thì lớn lên có thể bình yên như bao cô gái bình thường không? Cuộc sống sau này sẽ ra sao? Và cậu đã cho tôi biết câu trả lời, cảm ơn.”
Ôn Du nhìn Tống Khiết vẫn còn run bần bật mà nghĩ ngợi, dù có biết thì có ích gì chứ? Chung quy vẫn là sinh mệnh của người khác, sự thật rằng cô đã chết, không gì thay đổi được.
“Thật ra tôi có một tâm tư nho nhỏ, tôi từng muốn được một lần cảm nhận sự ấm áp từ gia đình.
Hơn nữa “cô ấy” sống rất tốt, cha mẹ anh trai đều kiên trì đồng hành xuyên suốt quá trình hồi phục chức năng.
Không chỉ không gặp bất kỳ khó khăn nào mà còn gặp được rất nhiều bạn mới.”
“Tốt thật.” nghe thấy điều đó, Ôn Du vui mừng khôn xiết, đột nhiên nhớ tới điều gì, hoang mang hỏi: “Còn về nhiệm vụ giúp Hứa Sí học tập,…”
Cô ấy nghe thấy thế rồi cười haha: “Tôi nói đại thôi, lúc trước thấy ngứa mắt