Cái gọi là “Bí kíp tình yêu” này do năm thằng con trai cùng ngồi lại viết, trong đó có Sầm Dương là người viết chính.
Chữ viết thì xiều xiêu vẹo vẹo như gà bới, nội dung đọc vào đủ khiến người ta đỏ mặt lên xuống, quan trọng nhất chính là: năm vị tác giả này đều là cẩu độc thân chính hiệu, vậy nên độ tin cậy nên so với âm vô cùng.
Hứa Sí nhìn từ chiêu thức “Mánh nhỏ tán gái” sang “Chuyện tình liêu nữ”, anh đọc tới đâu da gà nổi lên tới đó, chứ nói chi là áp dụng với Ôn Du.
Sầm Dương cực kỳ tự tin với bản thảo đã được chỉnh sửa lại này, anh còn thích thú làm dáng với đám bạn của mình, còn không quên hất tóc mái, chậm rãi nói: “Em hoàn mỹ như vậy, nhưng vẫn còn chút khuyết điểm.”
Người bạn kia còn hùa theo vặn vẹo thân mình: “Khuyết điểm gì vậy?”
Anh tới gần một bước, rặn từng một: “Thiếu, anh.”
Mấy người bạn tốt vây xem xung quanh ai nấy cũng đều vừa buồn nôn vừa vỗ tay: “Đủ tởm đủ nhớt rồi đấy, Sầm Dương cậu thật tuyệt vời!”
Hứa Sí ngồi xem mà mặt đen kịt, anh không thể mặt dày như vậy được, không thể nào nói lời này trước mặt Ôn Du được.
Sầm Dương thấy anh không thích kiểu này, liền cầm quyển “Bí kíp tình yêu” lên lật sang vài trang khác.
“Anh Sí à, nếu cậu không thích mấy lời cưa cẩm sến súa đó, tụi em còn mấy phương án dự phòng khác.
Nếu thật sự là một thằng con trai sẽ không đời nào nói mấy câu dư thừa đó đâu, trực tiếp ra tay luôn.
Chỉ có hành đồng mới là cách chứng minh nhanh nhất.” Cậu ta vừa nói vừa làm ra vẻ cắt cổ họng: “Sau một tuần thức trắng để cày mười mấy bộ phim Hàn xong, tụi tớ phát hiện kịch bản được dùng hiệu quả quay đi quay lại cũng chỉ có: Nhìn nhau đắm đuối, sờ đầu, hôn kabedon.
Chỉ cần cậu dùng một loại tùy ý cũng có thể khiến nửa kia đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch, muốn ngừng mà không được.”
Vừa nghe “kabedon” cả người Hứa Sí cứng đờ, bên tai còn có hơi phiếm hồng.
Kẻ vô tư như Sầm Dương căn bản không nhìn thấy được chi tiết này, cậu đi tới chỗ bảng đen: “Tụi tớ đã nghĩ tới viễn cảnh cậu sẽ dùng hết mấy chiêu thức này luôn rồi, nên là cậu nhất định phải học tập cho tốt đó.”
Cậu ta vừa nói vừa đứng sát vào bảng đen, còn cố tình cong đầu gối làm cho bản thân thấp xuống một chút: “Cậu phải đi xem thời khóa biểu trực nhật đi nha, đặc biệt là phải ngó luôn của Ôn Du ấy.
Con gái lúc lau bảng thường có xu hướng không lau tới mấy chữ trên cao, lúc này cậu có thể bất ngờ đứng sau lưng Ôn Du, sau đó từ từ lấy khăn lau từ trong tay cậu ấy… tch cậu đừng có thất thần nữa đi, nhanh chân tới đây diễn với tớ nè.”
Hứa Sí vậy mà cũng nghe theo chậm rãi đứng dậy, gương mặt lạnh nhạt cầm lấy khăn lau bảng.
“Bây giờ con gái thường sẽ cảm thấy rất kinh ngạc rồi xoay người lại, cậu phải nhớ kỹ, không được để người ta chạy mất, vươn tay trái lên áp sát vào bảng rồi giam luôn cô ấy trong lồng ngực, tay còn lại vẫn để lau bảng như cũ sẽ tạo được một cú áp sát tường hiệu quả.
Rồi nhá, cậu có thể để cái khăn lau xuống, dùng tay không vuốt nhẹ đầu cậu ấy, dịu dàng nói: Đồ ngốc, phấn rơi hết lên đầu cậu rồi này.”
Hứa Sí nghiêm túc hỏi lại: “Nhưng tay tớ cũng dính phấn, nếu sờ như vậy, có khác gì cọ bẩn lên người cậu ấy?”
“Trọng điểm là phủi phấn hả? Không phải? Quan trọng chính là cậu sờ đầu người ta! Có người con gái nào mà chịu nỗi sự dịu dàng này cơ chứ?” Dạy dỗ một tên thẳng nam như này, Sầm Dương hận không tả nỗi, tiếp tục tận tình chỉ bảo: “Sau khi cậu sờ xong, Ôn Du nhất định sẽ cảm thấy vô cùng thẹn thùng, lúc này cậu không cần nói chuyện gì cả, im lặng, thâm tình nhìn cậu ấy, bốn mắt nhìn nhau, và…”
Đám bạn bè vây quanh ai cũng đồng loạt “Ồ” một tiếng kinh ngạc, đến khi cốt truyện sắp bước vào giai đoạn gây cấn, tên Sầm Dương cười đắc ý thế mà khựng lại, hình như ngoài cửa lớp có ai đó quen quen.
Cô gái nhỏ nhắn, bởi vì khiếp sợ mà hai mắt trừng lớn, càng nhìn càng thấy quen.
Lập tức một cái tên vụt qua tâm trí cậu, biểu tình tức khắc như thể mọi thứ sụp đổ.
Hôm nay Ôn Du định tranh thủ giờ ra chơi sửa lại bài viết Tiếng Anh rồi mang sang cho Hứa Sí, không ngờ bản thân vừa mở cửa lớp mười đã nhìn thấy khung cảnh kinh thiên động địa này rồi.
…năm sáu thằng con trai chăm chú nhìn: Hứa Sí hai tay ép sát Sầm Dương vào bảng đen lớp học, hai mày chau lại, biểu tình vừa có chút lạnh nhạt vừa có phần không kiên nhẫn, dường như vì muốn lắm nhưng không lấy được nên tức giận; còn Sầm Dương đứng đối diện như cô gái nhỏ thẹn thùng, khóe miệng mỉm cười thấp giọng nói: “Hôn tớ.”
Những điều cô chứng kiến này có thể nói là vượt quá tầm nhận thức của cô rồi, đầu óc Ôn Du đùng một cái như muốn nổ tung.
… Cô hình như đã nhìn thấy thứ không nên thấy.
Mọi người thấy biểu tình Sầm Dương hình như đang nhìn về một hướng khác, tất cả mọi người vô tri đồng loạt nhìn theo.
Lúc mọi người chạm mắt nhau như thể thời gian ngừng lại, không ai nói nên lời.
Một giây sau, lớp mười như nổ tung.
“Chị….
bạn học Ôn Du nghe tớ giải thích nha, sự việc không như cậu nghĩ đâu!”
“Anh Sí với Sầm Dương là đang tập diễn kịch với nhau thôi! Hết thảy đều giả đó!”
“Bọn họ trong sạch aaaaaaa!”
Cô gái đứng trước cửa nghe những lời này không khác lời biện hộ là mấy, xấu hổ liếc ánh mắt phức tạp nhìn Hứa Sí, sau đó lùi về phía sau một bước: “Ôi, là tớ quấy rầy rồi, hai người cứ tiếp tục đi.”
Cô vừa dứt lời đã thẳng cẳng chuồn mất, mặc kệ mấy lời giải thích của đám con trai lớp mười.
Sầm Dương nhìn gương mặt đen như đít nồi của Hứa Sí, chỉ biết cười gượng: “Bị cậu ấy thấy rồi, chắc chiêu này không dùng được nữa rồi, hahaha.”
Éc ô éc anh đi, có nghĩ anh cũng không dám nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này đâu!
*
Thua keo này ta bày keo khác, rất nhanh cũng đến cuối tuần, Sầm Dương quyết định nhá nhẹ Hạ Tiểu Hàn, bàn bạc với cô cùng tạo một cuộc gặp mặt bất ngờ cho Hứa Sí với Ôn Du ở công viên trò chơi.
Anh chọn địa điểm ở nhà ma, trong phim Hàn có nói, thứ dễ tạo sự bùng nổ hóa học nhất đều diễn ra tại đây.
Tối lửa tắt đèn, trai đơn gái chiếc, dù tám chữ này hàm chứ biết bao lãng mạn nhưng điều anh lo nhất chính là sợ Hứa Sí sẽ theo bản năng mà nhào lên đấm cho mấy ông chú nhân viên mấy quyền mất.
Hạ Tiểu Hàn cũng rất nhọc lòng với chuyện tình cảm của hai vị này, vậy nên vừa nghe lời đề nghị đã lập tức đồng ý.
Còn thông đồng với Sầm Dương sẽ vô tình gặp nhau trước nhà ma, đã vậy còn ra vẻ như bất ngờ lắm: “Ối cha cha, đây không phải là Hứa Sí với ai kia sao? Chào nhé!”
Hóa ra kẻ tệ bạc này, tới tên cậu cũng không nhớ nỗi sao!
Khóe miệng Sầm Dương giật giật, phối hợp diễn xuất với cô: “Sao các cậu cũng ở đây vậy? Đúng là duyên phận nha!”
Cái nét diễn này so với việc trúng vé số giải độc đắc có khi còn vui hơn, Hứa Sí nhìn cũng biết hết thảy là sắp đặt của bọn họ rồi.
Khó trách, cái tên tới phim kinh dị còn không dám xem như Sầm Dương mà cũng có ngày đề nghị đi nhà ma.
Ôn Du lại không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ cảm thấy thú vị còn không quên chào hỏi bọn họ.
Ánh mắt Hạ Tiểu Hàn thấy thời cơ có vẻ chín muồi, lập tức đá mắt sang Sầm Dương: “Đúng lúc thật đó, nãy tớ có thấy thông tin sự kiện dành cho mấy cặp đôi ngay tiệm trà sữa trước cổng khu vui chơi, có ai muốn tham gia với tớ không nào?”
Sầm Dương nghe thế tiếp lời: “Tớ tớ tớ! Ùi ôi tớ khát chết mất thôi! Tự nhiên cũng không còn muốn chơi nhà ma này nữa.”
“Hay là hai bọn tớ đi mua trà sữa trước, các cậu vào trong trước đi nha.” Cô hoàn toàn không cho Ôn Du bất kỳ cơ hội nào để trò chuyện, còn không quên ném cái nhìn đầy hàm ý cho Hứa Sí: “Chị đây giúp ngươi được tới đây thôi, còn lại phải tự lực cánh sinh đi.” Còn không quên lôi kéo Sầm Dương chạy đi, “Tiểu Du không cần chờ tớ đâu nhé!”
Sau đó hai người bọn họ gấp rút chạy đến chỗ tiệm trà sữa, tuy đi mua trà sữa chỉ là cái cớ nhưng mỡ trước mặt mèo nỡ không hốt sao.
Hạ Tiểu Hàn vui vẻ gọi một ly sương sáo, vừa cùng Sầm Dương bước chân ra khỏi quán đã cảm thấy một ánh nhìn rực lửa từ xa đang chăm chú chĩa về mình.
Người đó diện áo sơ mi trắng, khí chất sạch sẽ mát lạnh rất giống với một người mà cô quen biết, cô nghiêng đầu nhìn thật kỹ mới nhận ra đó là Lục Ninh.
Sắc mặt Lục Ninh vô cùng tệ, ánh mắt luôn trầm tĩnh bây giờ còn thêm một tầng sương lạnh lẽo, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, anh vô cảm nhìn Hạ Tiểu Hàn.
Bên cạnh cô còn có Sầm Dương.
Cái banner “Dành riêng cho cặp đôi, mua 1 tặng 1” đằng sau họ lúc này lại chói lóa vô cùng, Hạ Tiểu Hàn bất giác run lên, không kịp nghĩ ngợi mà giải thích ngay: “Cậu ta… thực ra chỉ là một công cụ thôi, cậu đừng hiểu lầm!”
Sầm Dương:???
Gì vậy, lúc nãy còn nói mãi là đồng đội đồng cam cộng khổ làm ông mai bà mối mà!
Thấy Lục Ninh không nói gì, cô càng lo lắng vội vã chạy tới bên anh, vươn tay không chọc chọc khóe miệng anh: “Cậu cười một cái đi mà.”
Lục Ninh bất đắc dĩ thở dài, sau đó hỏi lại: “Cậu với cậu ta tới công viên trò chơi làm gì vậy?”
Ngữ khí này, Sầm Dương như sắp bị chìm trong hũ dấm chua loét, không ngờ top một trường cũng có lúc ủy khuất như vậy, hệt chú mèo cao ngạo làm nũng vậy.
“Không phải đâu! Là tớ đưa tiểu Du tới, rồi đột nhiên muốn uống trà sữa.
Vừa hay gặp phải cậu ta với Hứa Sí đi chung, rồi kết bạn cùng tới đây.” Cô thấy thái độ Lục Ninh bắt đầu có dấu hiệu hòa hoãn hơn, đưa tay nhét ống hút vào miệng anh, mí mắt cong cong: “Cho cậu trà sữa nè.”
Bọn họ đứng rất sát nhau, Hạ Tiểu Hàn đôi lúc