Thời gian trôi còn nhanh hơn chó chạy ngoài đồng, lại một cái Tết Âm Lịch nữa đến.
Quan hệ hai nhà Ôn Hứa cũng không nói là tồi lắm, qua đêm giao thừa vài ngày, Ôn Hoàn đã cùng cả nhà sang nhà Hứa Sí chúc tết.
Từ sáng sớm, Hứa Kiến Dương đã đứng trước cửa trông mong chờ bọn họ tới.
Ông vừa chờ vừa lải nhải dạy dỗ Hứa Sí: “Thằng kia, lát nữa gặp dì chú nhớ mỉm cười chào hỏi cho đoàng hoàng đó.
Ôi trời ơi, con nhìn cái dáng ngồi này của con đi, lười biếng có khác gì lão tôm già khú không hả, mau ngồi thẳng lưng lại cho ông! Chúng ta phải để lại ấn tượng tốt.”
Hứa Sí lười đôi co với ông già nhà mình, biếng nhác dựa vào sô pha cười lạnh: “Bọn họ còn chưa hiểu con là kiểu người gì chắc?”
Có thể nói tiếng tăm của Hứa Sí trong giới đại phú kém đến buồn rầu, trong lúc con cái nhà người ta thì chăm chỉ học tập nhạc cụ, lễ nghi hay viết thư pháp thì anh đã biết dùng một nắm đấm của mình mang người khác vào viện nằm.
Dù nói vậy nhưng anh vẫn chịu ngồi thẳng lưng, cũng không biết là vô ý hay cố tình tầm mắt anh cứ nhìn con đường ở lối ra vào.
Từ nhỏ đến lớn anh rất ghét việc người nhà họ hàng tới chúc tết, thậm chí cả khách đến thăm cũng thấy không thoải mái, mặc kệ người ta tôn quý thế nào cũng lạnh nhạt, không hề bận tâm, chỉ một lòng ngồi xổm trong phòng chơi game hoặc ra tiệm net cùng bạn bè, nhưng hôm nay không giống như trước nữa.
Sau khi Ôn Du trở về Ôn gia, cô rất khó tránh khỏi việc phải cùng cha mẹ đi thăm hỏi họ hàng gần xa khắp nơi, dịp Tết Nguyên Đán cô ở Hoài Thành cũng không được mấy ngày, số lần gặp mặt Hứa Sí phải nói là đã ít càng thêm ít.
Chỉ cần nghĩ tới việc hôm nay có thể gặp cô, Hứa Sí không nhịn được cười thầm mấy lần.
Nhà họ Ôn tới rất sớm, Ôn Hàm rất vội vàng, vừa vào nhà đã nhiệt tình chào hỏi, còn ôm Hứa Kiến Dương một cái: “Chú Hứa, một ngày không thấy như cách ba thu, nhiều năm vậy rồi mà da dẻ chú còn tốt quá, chú dùng mỹ phẩm dưỡng da nào, có thể giới thiệu cho cháu với không?”
Hứa Kiến Dương nghe cậu nhóc xảo ngôn hoạt chữ như vậy thì cười đến sảng khoái, da đầu Hứa Sí nổi hết da gà, biểu tình lạnh lùng liếc xéo cậu ta một cái.
“Ôi đây không phải là em trai Hứa Sí sao! Năm nào anh cũng tới nhà em vậy mà đây lại là lần đầu thấy em biết ra cửa đón khách cơ đấy, đúng là số anh may mắn quá đi.” Ôn Hàm híp mắt cười xấu xa, còn luôn miệng khen người đối diện, không những thế anh vẫn luôn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “em trai”: “Không chào hỏi anh trai Ôn Hàm này một cái được sao?”
Diễn xuất này, thật không khác gì tên lưu manh ngựa quen đường cũ.
Hứa Sí cố nặn ra nụ cười cứng ngắc: “Xin chào.”
Miễn cưỡng nói xong hai chữ này, anh rời mắt về hướng Ôn Hoàn và Diệp Linh, ngoan ngoãn chào: “Cháu chào chú dì ạ.”
Ôn Hàm vẫn chưa chịu thôi, đứng sau lưng Hứa Sí kéo dài giọng điệu ngầm châm ngòi đốt pháo: “Còn có một người nữa đó.”
“Anh hai!” Ôn Du vừa ngại vừa giận, nhẹ giọng ngăn anh lại rồi nhìn Hứa Sí: “Xin lỗi cậu, anh tớ rất thích đùa như vậy, cậu đừng để ý tới anh ấy quá.”
Ôn Hàm giả vờ bản thân đã bị tổn thương sâu sắc lắc đầu, còn chưa xác định quan hệ mà bé con nhà anh đã hướng khuỷu tay ra ngoài rồi, cũng không biết sau này ông anh đáng thương đây biết dựa vào đâu nữa.
Hứa Kiến Dương càng nhìn càng thích Ôn Du, nhịn không được nhìn trộm đánh giá cô bé một cái, ông sửng sốt khi vô tình nhìn thấy cái vòng màu xanh lam nhạt trên cánh tay phải cô đang đeo, theo bản năng lên tiếng hỏi: “Tiểu Du, chiếc vòng trên tay cháu…”
“Là quà sinh nhật Hứa Sí tặng cho cháu ạ” Trước mặt mấy vị người lớn hay cười kiểu ấn ý như vậy, mỗi khi nhắc đến tên Hứa Sí cô đều có cảm giác hơi thẹn thùng.
Thấy Hứa Kiến Dương cứ nhìn chằm chằm nó, Ôn Du liền vén tay áo vươn sang cho ông xem: “Cháu thấy nó rất đẹp nên cũng rất hay đeo.”
Hứa Sí nhàn nhạt liếc mắt Hứa Kiến Dương một cái, hàm ý ngăn ông tiếp tục nói chuyện, không kiêng nể gì chen vào luôn: “Dù sao cũng chỉ là món đồ giá trị không bao nhiêu, cậu thích là được.”
Hứa Kiến Dương:……
Cái gì mà giá trị chẳng bao nhiêu, đây rõ ràng là món quà lúc mẹ Hứa Sí còn sống đã đưa cho anh, bà ấy còn từng nói sau này phải tặng cho vợ tương lai, lời nói đùa ngày đó mà thằng nhóc này vẫn còn nhớ rất rõ.
Còn chưa xác nhận quan hệ mà đã đưa tín vật định ước, nhà gái người ta làm sao biết được mấy chuyện này cơ chứ, thằng con mình bây giờ có khác gì kẻ lừa đảo tình cảm lắm đâu? Nghĩ thế Hứa Kiến Dương có chút hoảng loạn.
Diệp Linh và Ôn Hoàn không hề biết diễn biến tâm lý trong đầu ông bạn mình, cả hai còn nhắn tin cho nhau.
Diệp Linh: “Tiểu Sí nhìn ngoan ngoãn quá đi, bây giờ với ngày xưa đúng là khác nhau nhiều lắm.
Càng lớn càng biết lễ phép hơn, với lại em nghe nói lần này thi còn đứng thứ hai ban tự nhiên nữa đó, tự nhiên tâm hồn thiếu nữ của em bỗng trỗi dậy rồi nè.”
Ôn Hoàn: “Đúng là tốt hơn thật.
Nhưng nếu em còn dám nói mấy lời như này, đêm nay đừng mong xuống được giường.”
Diệp Linh: “Lưu manh!”
Ba vị trưởng bối cùng ba tâm tư khác nhau tiến vào phòng khách, Diệp Linh khen thành tích học tập của Hứa Sí mãi rồi hứng thú hỏi: “Em nghe nói tiểu Sí cũng từng học vẽ, có thể cho em với lão Ôn thấy tác phẩm nào đó của thằng bé được không?”
Hứa Kiến Dương không nghĩ gì liền đồng ý, dẫn mọi người vào phòng tranh.
Lúc trước đây là nơi Hứa Sí vẽ tranh, Ôn Hàm một lòng đầy hiếu kỳ vừa bước vào không nói không rằng đã lật tấm vải bố màu trắng ra, lúc nhìn thấy hình khối được vẽ ngay ngắn trong tranh anh cảm thấy có phần hụt hẫng.
“Hình lập phương mà cũng vẽ á? Muốn vẽ thì vẽ chân dung cũng được mà, nhiều người như vậy chẳng lẽ cậu còn không tìm được người mẫu sao? Em gái anh cũng không tồi, lớn lên xinh xắn đáng yêu, nếu mà đem đi vẽ tranh nhất định cũng đẹp không kém.”
Câu cuối kia Hứa Sí nghe thế nào cũng cảm thấy đúng.
Thế là anh cũng không thèm bật lại mấy lời nói hồ ngôn loạn ngữ của Ôn Hàm nữa, chỉ nhẹ nhàng cười lạnh gật đầu.
Ôn Hàm không chịu nỗi nhàm chán, anh mà lỡ đứng yên một chút hoặc cứ im lặng không nói gì có khi lại xảy ra án mạng mất.
Anh đi vòng quanh tham quan hết thứ này tới góc kia, cuối cùng cũng chọn một cái kệ sách, tay chân còn không ngừng múa may quay cuồng: “Trong đây đều là tranh Hứa Sí vẽ sao ạ? Cháu có thể lấy ra xem được không?”
Hứa Kiến Dương: “Cứ thoải mái xem đi, không cần khách khí!”
Quả thực trông ông không khác mấy ông chủ mưu cầu cuộc sống, mong muốn khách hàng mau mua đồ của mình.
Ngay tầng giữa kệ sách có để vài mảnh giấy vẽ tay, bình thường ai cũng sẽ chỉ tùy tiện lấy đại một trong số đó xem mà thôi, không ngờ Ôn Hàm lại không như thế, anh nhìn quét hết kệ sách, nhận thấy bên góc còn xấp giấy khác như đang muốn giấu đi, không chờ nổi anh lập tức móc hết chúng ra xem.
Hứa Sí vốn đang nói chuyện phiếm với Ôn Du, vô tình đảo mắt lại thấy động tác gì đó của người nọ thì sững người một lát, rồi quát lên không chút kiêng dè: “Cái đó không được xem.”
“Đây đều không phải chỉ là tranh vẽ thôi sao? Có gì mà không…” càng cấm Ôn Hàm càng tò mò hơn, vừa nói vừa nhìn mấy bức tranh mình vừa móc xuống, thấy nội dung bên trên thì nháy mắt ngây người một chút, miệng há to như trái trứng ngỗng, đột nhiên anh giật mình như tỉnh mộng, còn không quên kéo dài giọng đùa giỡn: “Ồ ồ…”
Trùng hợp làm sao, lúc ấy Diệp Linh và Ôn Hoàn cũng nghe thấy giọng con trai, cả hai tò mò nhìn bức ảnh, sau đó đồng thời đứng hình mất mấy giây, không hẹn mà cùng “Ồ” một tiếng.
Hứa Kiến Dương thấy biểu tình phức tạp của ba người họ như thế, cuối cùng cũng ngộ ra bức tranh đó rốt cuộc là vẽ cái gì.
Phong cách khác biệt, tư thế khác lạ, thần thái khác nhau… Ôn Du.
Thêm vào đó còn có gương mặt đen như đít nồi của con trai, Hứa Kiến Dương cảm thấy trong đầu ông như bùng nổ.
Trong lòng Diệp Linh như muôn ngàn sắc hoa nở rộ, nhưng dù sao bà cũng hiểu lòng tự trọng đàn ông vốn có của Hứa Sí, bà không thể khiến anh cảm thấy quá xấu hổ được, đành giả vờ ngoài mặt bình tĩnh, còn cố tình không nhìn bức tranh nữa: “Hoa tay của tiểu Sí cũng khá tốt đó nha.”
Ôn Hoàn còn a dua theo vợ: “Trông như thật vậy đó, chú dì đều rất thích.”
Tay Ôn Hàm cầm giấy mà ngỡ mình đang nắm củ khoai mới nướng xong vậy, đã thế Hứa Sí còn đang nhìn mình với ánh mắt không khác viên đạn là mấy, anh biết bản thân chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi, đành cười gượng một tiếng sau đó đặt xấp giấy lên lại chỗ cũ: “Anh cũng thấy khá tốt đó chứ… nhà cậu có đồ ăn vặt không? Anh thấy bụng hơi đói.”
Hứa Kiến Dương nhìn anh rồi đưa mắt ra hiệu: “Đi đi ăn vặt thôi.”
Bốn người vụng về như vậy tìm cớ trốn đi, để lại nhân vật chính trong câu chuyện không hề biết đầu đuôi ra sao, Ôn Du ở lại ngại tới mức gò má cũng hây hây hồng cùng tên mặt đen Hứa Sí.
Phòng tranh mãi lúc sau mới yên tĩnh trở lại, Ôn Du thích ứng không kịp, tò mò hỏi anh: “Trong đó vẽ gì thế?”
Hứa Sí