“Tiểu Du à nhanh lên nhanh lên, coi chừng tụi mình trễ buổi giao lưu tuyển sinh đại học mất đó!” Hạ Tiểu Hàn lo lắng, trên miệng ngậm bánh mì chạy ra hướng cửa phòng học, đi một nửa như nhớ ra điều gì, cô quay đầu lại một cái: “Bản thảo diễn thuyết cậu cầm theo chưa vậy?”
Ôn Du lắc đầu: “Không cần đâu, tớ tự nhớ được.”
Hôm nay là đại hội đầu tiên sau chuỗi ngày thi cuối kỳ của học sinh lớp 12, thế nên nhà trường cố ý sắp xếp mời các học sinh cũ xuất sắc cùng top ba năm nay lên bục phát biểu và chia sẻ về quá trình học tập của bản thân đến toàn trường.
Thời gian tham gia tập huấn cho cuộc thi vẽ của cô chiếm không ít thời gian học tập, tuy thế phần lớn bài học cho học sinh cuối cấp cũng đều phải tự học là chính.
Thế nên cô cũng không bị mất quá nhiều kiến thức mới, sau khi thi vẽ xong cô liền thức trắng một đêm ôn tập, thành công đuổi kịp thành tích trước đây, sau kỳ thi còn xếp hạng ba.
Vì ra khỏi lớp muộn nên cả hai chỉ đành bám đuôi theo đám đông.
Bây giờ đang là đầu xuân, cây ngọc lan bên cạnh khu dạy học đâm chồi nảy lộc xanh tươi, còn có cả đàn chim từ xa bay về hót líu lo, đôi mắt đen láy của chúng như phản chiếu được ánh nắng, lộ ra sức sống vô hạn.
Bầu trời trong xanh không gợn một chút mây, trong xanh như mặt biển phẳng lặng, từng tia nắng mặt trời lấp lánh nhảy nhót trên cành liễu, hết thảy đều mới mẻ và tràn đầy sức sống.
Sau khi thư ký của hiệu trưởng cùng các ban lãnh đạo khác phát biểu xong xuôi, cũng đến lượt đại diện học sinh lên phát biểu.
Lục Ninh vẫn ở đó, cậu vẫn mãi là top một khoa học tự nhiên, mọi người đối với việc cậu lên bục dần dà cũng tập thành thói quen, tất cả đều tôn kính vị học thần này, tặng cho cậu một tràng pháo tay rất lớn.
Đến khi cậu đi xuống, lúc hạng nhị đứng trước microphone, ai nấy cũng đều một phen kinh ngạc…top hai là Hứa Sí.
Mọi người không quá ngạc nhiên trước thứ hạng của Hứa Sí, thành tích từ lúc học lớp 11 của anh đã tiến bộ vượt bậc, từ sau kỳ thi cuối kỳ lớp 11 anh vẫn luôn trụ vững trong top năm.
Cũng từ đó không ai còn nghi ngờ gì về tương lai của cậu, không còn cho rằng cậu chỉ là một thằng gia hỏa chỉ biết uống rượu đánh nhau nữa.
Mà điều mọi người cảm thấy kỳ quái chính là: Hứa Sí xưa nay đều nói không với việc đứng trước đám đông phát biểu chia sẻ, dù đây là điều bất cứ học sinh nào cũng mơ ước, còn anh năm nào cũng lấy lý do “chuẩn bị bản thảo diễn thuyết sẽ chiếm dụng mất thời gian học tập” mà từ chối tất.
Mãi mà cả lãnh đạo nhà trường và giáo viên chủ nhiệm cũng mặc kệ, không ai còn giữ suy nghĩ sẽ có ngày anh chịu lên đọc phát biểu nữa.
Không ngờ rằng lần này Hứa Sí lại chủ động xin được lên bục diễn thuyết, chủ nhiệm lớp lúc nghe vậy vui mừng khôn xiết, cứ ngỡ hẳn là đứa nhỏ này đã thông suốt rồi nên vội vàng gửi xin phép lên cho ban giám hiệu nhà trường.
Hứa Sí và Lục Ninh chính là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
Người thì lạnh lùng lãnh đạm, dịu dàng lễ phép, dù ngoan ngoãn nhưng vẫn có chút xa cách; còn anh lúc nào cũng mang theo ý cười tùy ý, ánh mắt lại lạnh lẽo vô cực, cả người toát ra vẻ cao ngạo khó gần.
Nói ngắn gọn thì chính là dù Hứa Sí không còn mặc đồng phục xuề xòa nữa, nhưng trông anh không hề giống người đi chia sẻ học tập mà giống người sắp kéo bè kéo phái đi đánh nhau thì đúng hơn.
Anh không chút luống cuống vì lần đầu phát biểu, chỉ vỗ tay cười nhẹ rồi bắt đầu bài phát biểu của mình.
Nội dung chia sẻ của Hứa Sí vừa cụ thể vừa thực tế, lẫn trong đó vài mẩu chuyện khiến mọi người đều cười rộ cả lên.
Giọng nói trẻ trung nhiệt huyết của anh nhờ microphone mà được khuếch tán khắp cả sân trường, gió xuân hòa lẫn bên tai, Ôn Du cũng hòa theo dòng người bật cười, nhìn đôi mắt trong veo của người con trai trên khán đài.
Trông anh cao lớn tự tin, mang theo chút kiêu ngạo của thiếu niên không giấu được, cả người anh như phát ra hào quang ấm áp.
Thật tốt, cô chợt nghĩ.
Hứa Sí từng là người sẽ không bao giờ chịu nở nụ cười tự nhiên như thế, khi đó anh không khác dã thú đơn độc trong bóng đêm, chỉ biết dùng răng nanh sắc bén hung ác gặm cắn hết những ai có ý đồ tiếp cận mình… cuối cùng anh cũng chịu bước ra ánh nắng mặt trời rồi.
Hứa Sí nói được một lúc thì anh và Ôn Du bốn mắt nhìn nhau, không biết vì sao, cô bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt đó có chút kỳ lạ.
“Đó đều là kinh nghiệm của tôi, hy vọng các bạn học đều thi đại học đại thắng.
Còn có…” Anh dừng một chút, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt dịu dàng, giọng nói cũng nhu hòa hơn hẳn: “Là một người bạn, tớ gửi đến bạn học Ôn Du lời cổ vũ cố lên.”
Ôn Du thấy anh nhếch môi cười, đôi mắt sáng như ngàn vì sao tỏa lấp lánh.
Những lời cuối cùng này không khác viên pháo lớn là mấy, một đạn bắn ra làm các học sinh phía dưới ai nấy cũng đều hoan hô rần trời; còn vị chủ tịch ngồi trên bục không ngừng than thở trong lòng, thằng nhóc quậy phá nhà Hứa Kiến Dương này đúng là còn giấu tâm tư khác, cứ ngỡ đâu cậu nhóc chịu quay đầu là bờ mà vui mừng tận mấy ngày, gặp ai cũng khen lấy khen để, hôm nay trực tiếp bị toàn bộ nhà trường vã bôm bốp vào mặt như vậy ông cũng hối hận rồi, mặc kệ khổ đau ông cũng không muốn mình ra nông nỗi này.
Khu lớp ba của Ôn Du là ồn ào náo nhiệt nhất, cô bị mấy chục con mắt lộ rõ vẻ thích thú cùng tò mò đến từ quần chúng ăn dưa xung quanh, xấu hổ tới mức không nói lên được câu nào.
Chỉ có thể cầm cuốn sách tiếng anh che nửa khuôn mặt đang rực hồng vì ngượng, cô còn cúi đầu thấp tới mức hy vọng đừng ai thấy mình.
Sau khi bình ổn được tâm trạng xong, Hiệu trưởng quyết định đứng lên dẹp mớ hỗn độn này, ông cau mày trấn áp hết đám loi nhoi trong sân trường: “Có gì mà ồn thế hả? Đã nói với tư cách là “người bạn” rồi có hiểu chưa? Đây chính là tình bạn trong sáng hữu nghị giữa các học sinh giỏi đó, mấy người mơ cũng không mơ nỗi đâu.”
Dù chính ông cũng không tự thuyết phục được mình bởi lý do này, nói chi đám học sinh phía dưới, vừa dứt lời toàn bộ sân trường làm một trận cười vang, ai nấy đều vỗ tay như đã hiểu ý thầy hiệu trưởng.
Tiếp theo đó, nhạc nền trầm thấp vang lên làm cả không gian thêm vài phần sức sống, Ôn Du là học sinh cuối cùng lên bục phát biểu, lúc MC đọc tên cô, dường như tất cả học sinh đều trăm miệng một lời đồng thanh: “Ồ ~ ~ ~”
Ôn Du bị bọn họ chọc như vậy khiến trái tim vốn đã an ổn lại mạnh mẽ đập liên hồi, gương mặt cũng ánh lên màu hồng nhạt.
Cô đi từng bước nhẹ nhàng thanh thoát, cũng may việc phát biểu trước nhiều người đối với cô dễ như trở bàn tay.
Dù cũng có chút thẹn thùng nhưng Ôn Du vẫn thuận lợi hoàn thành bài chia sẻ của mình, ngay lúc chuẩn bị cho phần hạ màn, cô đột nhiên nhìn thấy Hứa Sí.
Anh cũng đang nhìn cô, biểu cảm ấy mang theo chút tinh ranh chút ngoan ngoãn mỉm cười, Ôn Du ảo não trừng mắt liếc anh một cái, nếu không phải do anh ăn nói lung tung thì cô cũng không bối rối như thế này.
Mấy bạn học sinh khác sau khi diễn thuyết đều trực tiếp đi xuống, chỉ có cô là đặc biệt hơn chút, trước khi đi còn được MC tặng cho một câu hỏi khác: “Bạn học Ôn Du là học sinh năng khiếu, theo mình biết là thời gian bạn đi tập huấn cũng khá lâu, mình và mọi người đều rất muốn biết, làm sao trong thời gian ngắn như thế cậu có thể đuổi kịp tiến độ học tập vậy?”
Ôn Du không nghĩ sẽ bị hỏi như thế, mà não cô lúc này lại trống rỗng, trùng hợp còn đang nhìn Hứa Sí, thành ra phản xạ có điều kiện mà đáp: “Hứa Sí.”
MC ngây người, hiệu trưởng sửng sốt, quần chúng nhân dân dưới đài sôi trào.
Chỉ có Hứa Sí không kiềm được ý cười, môi mỏng nhếch lên, cười đến cong cả mắt, ánh mắt anh vẫn bám chặt lấy cô gái đang ngượng chín mặt trên bục.
“Mình, ý mình là, trong thời gian tập huấn mình cũng dành ít nhiều thời gian học mấy môn xã hội, cho nên việc ôn tập cũng không phải là vấn đề lớn.
Còn các môn tự nhiên thì đúng là có hơi không bằng, ít nhiều thì cậu ấy vẫn dành chút thời gian giúp đỡ tớ học thêm.” Cũng may năng lực ứng biến của Ôn Du khá tốt, nương theo câu hỏi mà tìm đại lý do, cô xấu hổ tới mức giọng nói run rẩy, tốc độ cũng vội vã theo: “Hy vọng mọi người ở đây đều có thể tìm được cho mình người bạn cùng nhau học tập, đó chính là ý mình muốn nói, cảm ơn.”
Cô cúi đầu, mái tóc đuôi ngựa bị gió thổi bay lên cao, váy đồng phục cũng theo gió lượn lên, hệt như cơn sóng nhẹ lăn tăn từng đợt.
Da Ôn Du vốn trắng, lúc này bị ánh mặt trời chiếu xuống cơ thể như càng làm da cô thêm trắng nõn, vì có hơi khẩn trương mà cô không tự chủ được cắn môi dưới, đôi tay nắm chặt góc áo, từng cử chỉ này quả thật khiến Hứa Sí như muốn tan chảy.
“Ôi móa, Sí Sí à, cậu ấy đáng yêu quá đi.” Một người bạn ngồi kế bên Hứa Sí tấm tắc khen: “Trông như chú hamster vậy á.”
Hứa Sí mỉm cười liếc xéo người bên cạnh một cái, giọng điệu vừa chắc nịch lại có hơi kiêu căng: “Chỉ có tôi mới có thể nhéo.”
Quả nhiên, ngay đêm đó, cụm từ “Cô vợ nhỏ của trùm trường: Hoàng tử băng giá cưng chiều tôi” lập tức hot đầu bảng, quần chúng ăn dưa tỏ rõ vẻ hóng hớt, chỉ là đi tham gia buổi giao lưu tuyển sinh thôi