Trong lớp, ngoại trừ Lư Vi Vi cảm thấy khó chịu ra thì bài văn của Ôn Du không hề bị mổ xẻ gì thêm cả.
Xét cho cùng, viết văn cũng rất coi trọng linh cảm, bất kỳ học sinh nào chỉ cần ý tưởng tuôn trào thì liền có thể viết thành một đại tác phẩm mà.
Thế nên dù cô có viết văn được điểm cao, nhưng các phần khác lại lộn xộn, chung quy thì điểm tổng cũng không cao lên là bao, khó mà có thể để mọi người chú ý đến.
Lư Vi Vi sau khi bị mắng cũng bực bội một khoảng thời gian, rất lâu sau mới hết giận nhưng cũng không quên nói móc Ôn Du một câu: “Còn không phải là chó ngáp phải ruồi thôi sao? Có gì mà tự hào, thành tích chẳng phải là vẫn thế thôi à.”
Cô ta một bụng oán giận căm phẫn nói nhưng người nghe là Ôn Du lại ngoảnh mặt làm ngơ, cô chỉ chú tâm đến cuốn sách văn của mình.
Cô từ nhỏ đã rất ham học, mà cũng rất thích viết lách, thế là mưa dầm thấm lâu mãi cũng tự đúc kết cho bản thân vài kinh nghiệm đồng thời cũng rất hay học hỏi kỹ năng viết văn của cấp ba từ người khác.
Dù sao nguyên nhân nhà trường tổng kết các bài văn điểm cao lại thành sách chủ yếu cũng là muốn giúp học sinh cải thiện nhược điểm của họ mà.
Lúc này Ôn Du bất ngờ nghe thấy Lư Vi Vi lại nhắc tên mình, cô chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Loại người như Lư Vi Vi, vì để biện hộ cho sự yếu kém của bản thân cùng lòng hư vinh mà trước nay đều chỉ biết đem sai lầm đổ hết lên đầu người khác, tuyệt đối không tự hỏi bản thân xem mình có làm gì sai hay không.
Nghe nói cô ta đi tố cáo Ôn Du đạo văn nhưng rồi lại nhận một kết quả phủ định chuyện đó, còn bị giáo viên Văn phê bình một trận, chắc vì thế nên mới đem toàn bộ bức bối trong lòng ném hết lên đầu cô.
Người giống như này căn bản là sẽ không đời nào chịu nghe đạo lý, ồn ào làm trời làm đất, mãi không biết mệt làm Ôn Du cũng lười để ý đến cô ta.
Thời gian vừa kiểm tra xong đúng là lộn xộn, Ôn Du đang chuẩn bị cúi xuống xem lại sách văn lần nữa thì nghe có người gọi tên mình.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người bạn đại biểu môn Anh rất ít khi qua lại với nhau đang đứng ở trước lớp học gọi: “Ôn Du, cô Chu kêu cậu xuống văn phòng kìa!”
Cô giáo tên Chu Mẫn là người dạy môn Anh lớp cô.
Vị này phong ba bão tố, khắc nghiệt tàn nhẫn nổi tiếng khắp trường, tiếng giày cao gót của cô ấy tựa như hồi chuông thông báo cái chết vậy thế nên từ đó trở đi cô được người trong giang hồ gọi là “Nữ quỷ giày cao gót đỏ”.
Cô ấy từ trước đến nay đối với học sinh kém chưa từng nương tay lấy một lần.
Mỗi lần thi cử xong đều sẽ gọi năm bạn điểm thấp nhất lên văn phòng uống trà, kết quả là không ít người mặt đầy lệ mà bước ra khỏi căn phòng ấy.
Các bạn trong lớp không mấy quan tâm việc Ôn Du bị nữ ma đầu gọi đi, chỉ có Hạ Tiểu Hàn sắc mặt trắng bệch hỏi: “Tiểu Du, cậu kiểm tra thật sự là không tốt hả?”
Bạn đại biểu môn Anh vẫy vẫy tay, biểu tình có chút phức tạp: “Không đơn giản chỉ là thi kém đâu.”
Vừa nghe những lời này,