Ôn Du nghe thế sau đó có chút ngẩn người, nhưng rất nhanh hỏi nguyên nhân rõ ràng là vì sao lại nói cô như thế.
Thật ra nguyên chủ không giống những người bạn khác trong trường là được học tiếng Anh từ nhỏ, cô chỉ là học theo tiến độ sách giáo khoa trên trường, hơn nữa khả năng ngôn ngữ cũng coi là tàm tạm, nền tảng quả thật là có chút không tốt lắm.
Do đó, thành tích môn Anh của cô trên trường cấp ba luôn ổn định ở mức 120 điểm, dù có liều mạng học cũng không quá 130 điểm, thế mà lần này dù cho đề có khó hơn bình thường rất nhiều thì cô cũng cho ra đáp án đúng toàn bộ, thật khó để mọi người không nghi ngờ là do cô gian lận.
Mà gian lận không phải việc nhỏ, huống hồ cái tin một học sinh bí ẩn thi được 149 điểm này đã được truyền đi toàn bộ trong tổ bộ môn Anh, tất cả các giáo viên đều nhất trí muốn trông thấy bạn học sinh tài giỏi hơn người này.
Giáo viên dạy Hứa Sí nhất thời cũng cảm thấy hứng thú, dựa vào ghế da liếc mắt nhìn.
Ôn Du không hề nóng vội, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Cô Chu, theo em được biết, em hẳn là người có số điểm cao nhất khối, xung quanh em không hề có ai để em có thể hỏi bài, vậy gian lận có thể từ ai đây ạ?”
“Gian lận chẳng lẽ chỉ có một loại phương pháp thôi sao?” Chu Mẫn liếc xéo cô một cái, dưới chiếc mắt kính, đôi mắt cô ấy hếch lên tựa như hai con dao đang bay.
Giọng nói đầy chắc chắn mà gõ bàn, tiếp tục nói: “Ôn Du, trình độ của em ở đâu, cả tôi và em đều hiểu rất rõ ràng, không cần phải làm ra mấy chuyện lừa người dối mình như thế.
Học hành không phải cứ muốn là một bước lên mây đâu, chỉ cần em thẳng thắn nhận lỗi, tôi sẽ niệm tình mà nhẹ tay với em; còn nếu vẫn cứ muốn im lặng như thế, sau này mà để tôi tìm ra được bằng chứng, em sẽ không tốt được như bây giờ đâu.”
Tính khí Chu Mẫn bảo thủ kiêu ngạo, một khi đã khẳng định điều gì thì rất khó có thể lay chuyển được, cô nói không chút lưu tình nào cũng đồng thời thành công thu hút được chú ý của các thầy cô khác trong văn phòng.
Ôn Du vô thức cắn môi, cô trước đây chưa từng bị răn đe dạy dỗ nghiêm khắc như vậy, huống hồ còn là vì một lí do không hề có thật, khó tránh khỏi cô lúc này cảm thấy hơi khó chịu.
Xung quanh những cặp mắt rực lửa đang hóng hớt kịch vui rơi trên người cô, đang định phản bác lại bỗng nhiên từ phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp lười biếng của thiếu niên.
“Cô ơi, cô ấy đã nói bản thân không gian lận rồi mà cô vân không chịu tin, như vậy hình như cũng không tốt lắm đâu nhỉ?”
Cô hơi hơi quay đầu, thấy Hứa Sí người nửa dựa vào bàn làm việc, nhướng mày nghiêng đầu cười với cô.
Nụ cười này cực kì ngắn ngủi và trong sáng, phảng phất như một dòng suối nhỏ róc rách rất nhanh chóng dập tắt ngọn lửa sắp bùng cháy trong cô.
“Cô Chu, ngoại trừ việc chép bài, theo em còn có hai cách nữa – thứ nhất chính là lên mạng tra đề sau đó đánh vào bài.
Nhưng mọi người đều biết, trường chúng chúng ta ra đề luôn là do chính các giáo viên ra đề, làm gì có khả năng lên mạng kiếm là có thể ra đáp án được ạ.
Không những vậy, trước khi vào phòng thi, các giáo viên coi thi đều luôn dùng máy dò quét phát hiện máy điện tử, căn bản là sẽ không thể mang điện thoại vào phòng thi, cách này không thể nào thực hiện được.”
Ôn Du trong lòng dần bình tĩnh hơn, nhìn thẳng hai mắt cô Chu nói: “Thứ hai là chép phao, điều này lại càng không thể.
Bởi vì thông thường trong bài thi sẽ có rất nhiều từ vựng, mà học sinh chúng em cũng không biết những chủ đề nào sẽ được cho kiểm tra, mà em càng không thể viết tất