Cũng trong đêm đó, có một người đang tinh tế nghiên cứu tàn tích của tinh hạm trong tay.
"Đây là tinh hạm nằm trên hành tinh B-17, người kia chỉ sử dụng 1 chưởng để phá hủy nó thành như thế này?" thanh âm hắn thực lãnh, mang theo chút âm trầm, nghe không ra người này niên kỷ bao nhiêu.
"Dạ." một người phía sau cúi thấp đầu, nhìn không rõ mặt.
"Là ai làm ?"
Người phía sau trả lời: "Không xác định được, chỉ biết là hắn điều khiển một cơ giáp màu đen, tại thời điểm tại hành tinh Dorset thu được thư cầu cứu, lúc ấy trên hành tinh Dorset có hơn 10 chiến cĩ cơ giáp trên cấp 3 có cơ giáp màu đen, chúng ta có thể tra xét từ điểm này?"
"Quân cứu viện bên kia không ghi lại hình ảnh sao?"
"Có, nhưng đã bị phá hủy?"
"Ai làm ?" Người nọ nhăn mày.
"Không xác định được, nhưng toàn bộ dụng cụ có chức năng ghi chép của quân cứu viện đều xảy ra sự cố, có thể là có người không muốn người khác biết được tình hình thực tế lúc đó."
"Đi thăm dò! Vô luận dùng cách gì cũng phải tra ra kẻ dùng cơ giáp màu đen đó!" Người nọ vỗ một chưởng lên bàn, cái bàn vốn được làm bằng chất liệu cực kỳ cứng rắn lập tức vỡ vụn.
"Dạ."
Trong phòng chỉ còn lại một người, người nọ cầm 1 mảnh tàn tích của tinh hạm trong tay, đi đến phía trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Mười mấy năm trước cũng là 1 buổi tối như vậy, 2 mảnh trăng khuyết, tuy không sáng ngời nhưng đủ để mọi người thấy rõ đêm đó đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra.
"Phệ thiên..." Người nọ lẩm bẩm hai chữ, lòng bàn tay nắm chặt mảnh tàn tích.
Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến đến, chính là đến sớm hơn so với tưởng tượng của hắn quá nhiều thôi. Hài tử kia, bất quá chỉ ngắn ngủn mười mấy năm đã trở lại sao? Quá sớm. Nếu hắn tìm được người này, hắn nhất định sẽ bẻ gẫy đôi cánh người kia, làm nó vô pháp gương đôi cánh đen đó nữa.
Hắn nên làm như thế nào? giống đêm đó lại một lần nữa lựa chọn phản bội, đem đôi cánh đen nguy hiểm đó toàn bộ nhổ xuống, đổi lại phú quý cùng vinh hoa, cùng với mười mấy năm ngủ không an giấc? Hay là...
Hắn vẫn đứng phía trước cửa sổ cho đến khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi cả 1 mảng lục địa.
Cánh tay thong thả chạm vào thông tấn khí ở cổ tay, quang bình xuất hiện 1 người nghiêm khắc chào hắn bằng nghi thức quân đội: "Trình Khang thượng giáo."
Trình Khang nắm chặt nắm tay, rồi chậm rãi buông lỏng ra, giãy dụa 1 lát, dứt khoát nắm chặt nắm tay."Ta sẽ đi hành tinh Dorset, ngươi giúp ta an bài một chút."
Chỉ 1 chớp mắt nhưng thời điểm hắn nói ra câu kia dường như gông cùm xiềng xích trói buộc trong lòng hắn mười mấy năm rốt cục được gỡ xuống, có một số việc, sớm muộn gì rồi cũng sẽ đến .
Nhưng mà Trình Khang không biết rằng, hắn đứng ở trước cửa sổ một đêm, có người âm thầm quan sát hắn một đêm.
Ngoài cửa,người vốn nên nghe mệnh lệnh của hắn đi điều tra Dịch Trạch sau khi Trình Khang quyết định đi hành tinh Dorset, lặng lẽ ly khai. Một chốc lát sau hắn xuất hiện tại vùng ngoại ô, dùng tay nhu nhu khuôn mặt cương nghị phổ thông, xoa nhẹ trong chốc lát mặt dần dần biến hình, đó là 1 khuôn mặt anh tuấn nhưng không trương dương, bộ dáng nhìn cũng rất thuận mắt.
Hắn bắt đầu khởi động thông tấn khí, loại thông tấn khí này khác hẳn với thông tấn khi liên minh phát cho người dân, là loại hàng lậu chuyên bắt trộm tín hiệu để liên hệ, hoàn toàn sẽ không bị quân bộ nghe trộm. Đáng tiếc liên hệ 1 hồi lâu nhưng vẫn không có người tiếp nhận, Dịch Trạch từng nói với hắn sẽ biến mất một đoạn thời gian, chẳng lẽ người kia đã ngốc ở vị trí an toàn nào đó?
Hà Thành Hâm nhăn mặt, thiếu chút nữa đem thông tấn khí đập nát. Chẳng phải gian thương kia từng nói tín hiệu của thông tấn khí này có thể vượt qua được mọi che chắn sao? Như thế nào lại không liên lạc được với Dịch Trạch?
Rơi vào đường cùng Hà Thành Hâm chỉ có thể nhắn lại Dịch Trạch: "Uy uy! Cá đều đã cắn câu rồi ngươi còn chạy đi đâu? Ngươi nháo ở hành tinh B-17 làm gì? Kế hoạch ? Ngươi vất kế hoạch đi đâu rồi? Ngươi muốn chính mình bị bắt sao? Ngươi biết ngươi gây ra đại phiền phức không? Làm hại ta phải bỏ bao nhiêu tiền tìm tên gian thương kia lẻn vào quân cứu viện xóa băng ghi hình? Ngươi lập tức chuyển tiền cho ta, gửi đến tài khoản xxx, nếu không đừng nghĩ ta sẽ giúp ngươi giám thị Trình Khang nữa!"
Hắn cân nhắc nửa ngày, nhớ tới khuôn mặt lãnh khốc của Dịch Trạch nhịn không được run rẩy thân mình 1 chút, đem mấy lời cằn nhằn định nói nuốt vào trong bụng, đổi thành: "Dịch Trạch, sự việc trên hành tinh B-17 ta đã giúp ngươi dọn dẹp , Trình Khang không biết là ai làm , bất quá hắn lập tức đi hành tinh Dorset, ngươi yên tâm, ta sẽ theo sát hắn . Đúng rồi, tên gian thương kia lại lừa của ta không ít bạc, ách... Không nhiều lắm, ách... 2 ta còn tính toán chi li với nhau làm chi!"
Nói xong hắn đem tin nhắn gửi đi, một bên vừa phát tin một bên lau nước mắt.
Một ngàn vạn điểm tín dụng a! Dịch Trạch ngươi nhất định phải chủ động hỏi để trả ta tiền a!
Rất đáng thương , rõ ràng hắn hợp tác cùng Dịch Trạch, như thế nào hiện tại lại giống như hắn làm việc cho lão đại a? Bất quá...
Nhớ tới cách làm việc của hồng hồ tử và khi Dịch Trạch lật đổ người kia, Hà Thành Hâm nuốt nuốt nước miếng, đem bất mãn trong lòng ép xuống. Trong mắt những người này, nhân tình đạo nghĩa chỉ là hư không , ai có sức mạnh người ấy là lão Đại!
Cho dù hồng hồ tử đã chết, nhưng những ký ức về thời gian đó vẫn ăn mòn tâm trí họ. Hà Thành Hâm biết mình vô luận như thế nào cũng không có khả năng có lại sinh hoạt giống như quá khứ, ước mơ hướng tới tốt đẹp vì sinh tồn trong hoàn cảnh cá lớn nuốt cá bé đã bị tiêu ma hầu như không còn . Có đôi khi hắn không thể không bội phục hồng hồ tử, người này từ nhỏ đã làm vô số chuyện xấu , mà cả đời còn đem làm chuyện xấu trở thành sự nghiệp cẩn trọng mà phát huy, việc tốt duy nhất hắn làm chính là nhặt vài cái hài tử bọn họ về ngược chơi, cuối cùng còn bị chính món đồ chơi của mình đùa chết .
Quả nhiên người không nên làm những việc ngoài phạm vi chuyên môn của mình, nếu hồng hồ tử không phạm sai lầm này hắn còn có thể làm ác nhân khỏe mạnh sống thêm vài chục năm nữa, vậy mà vừa thu vài hài tử là bị giết chết , ai nói làm việc tốt sẽ có hảo báo a? Lại nói Trình Khang, người như thế trời sinh đã là kẻ bán đứng người khác, Hà Thành Hâm còn tưởng rằng lần này hắn sẽ báo lên tin tức của Dịch Trạch, chẳng phải hại người lên chức là chuyên môn của hắn sao? Không nghĩ tới lần này đột nhiên hắn lại có lương tâm , không báo lên còn nói muốn đi hành tinh Dorset! Hà Thành Hâm cảm thấy, nếu lần này Trình Khang bán đứng Dịch Trạch toàn tâm toàn ý dựa thế lực bên kia, làm