Thanh Dương là biết nếu hắn làm như vậy thì có khả năng hắn không thể biến về hình người được nữa, nhưng mà hắn không nghĩ cuối cùng mình sẽ biến thành bộ dạng như vậy a. Tối hôm qua sau hắn xác định được Dịch Trạch không có tâm tư kia với mình thì hắn đã vô cùng hào hứng mà chạy trở lại phòng ngủ thậm chí vui vẻ đến mức quên không xem lại hình người của mình sau khi biến trở về.
Ai biết buổi sáng dậy chuẩn bị đi lên lớp học hắn mới phát hiện tình huống của mình thật không thích hợp.
Hắn đứng trước gương quẹo trái quẹo phải soi nửa ngày, rốt cục ra 1 quyết định thập phần gian nan—— trốn học!
Thanh Dương chưa trốn học bao giờ, khi còn ở đại đạo môn, lần nào sư phụ bắt đầu giảng đạo hắn đều là người đến thứ 2 ? ( người thứ nhất là Đại sư huynh, đấy mới là tấm gương chân chính. ) . Có lần nào hắn dám vắng mặt cơ chứ? Là nhị sư huynh, các vị sư phụ đều rất nghiêm khắc khi giáo dục hắn nhằm tạo 1 tấm gương tốt cho các sư đệ noi theo, hắn đâu thể giống tiểu sư đệ Thanh Đới, nghĩ không muốn đi là không đi.
Nhưng mà lúc này đây, vô luận như thế nào Thanh Dương đều phải trốn a.
Kỳ thật thì buổi học hôm nay sẽ giảng dạy tri thức lý luận cơ bản của thế giới này mà lão sư cũng thực ôn nhu, cho dù hắn không đi học cũng không sao, nhưng chính là Thanh Dương cũng không biết rằng học đại học cũng có thể trốn học nha. Tại thế giới tu chân, không tồn tại thứ gọi là đã đạt yêu cầu, nếu ngươi không dốc lòng tu hành thì ngươi phải gánh vác toàn bộ hậu quả, không có chuyện thi đi không đạt thì thi lại.
Thanh Dương đang ngồi trong phòng tự chán ghét bản thân thì cửa phòng bị đẩy ra.
Cơ chế quản lý của khu ký túc xá bên ban nghệ thuật tương đối rộng rãi, các sinh viên hoàn toàn có thể ở bên ngoài nên trong phòng Thanh Dương cũng chỉ có 1 mình hắn ở. Bất quá đại đa số sinh viên đều sẽ chuẩn bị 1 ít đồ dùng của mình đặt ở trong ký túc xá đề phòng vài chuyện bất trắc đột nhiên xảy ra.
Người vừa vào phòng là Đổng Toàn học cùng hệ thư pháp với Thanh Dương, lần này hắn tới lấy ít đồ vật trong phòng .
Thanh Dương lúc đó chỉ lo ảo não không thôi, lại gần đến giờ lên lớp nên xung quanh đều là tiếng bước chân sinh viên đi lại, hại hắn căn bản không để ý tới âm thanh đến gần cửa phòng mình, còn chưa chuẩn bị gì đã bị Đổng Toàn nhìn thấy. Hắn hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể cứng ngắc ngồi trên giường trừng mắt nhìn Đổng Toàn, một chút biện pháp đều không có.
Người kia mặc dù cũng ở ban nghệ thuật nhưng bộ dạng người này không có chút kí chất của người làm nghệ thuật chút nào. Nếu như nói khí chất nghệ thuật của Thanh Dương xếp thứ hai, vậy không ai dám nhận mình xếp thứ nhất; đồng dạng, nếu nói vị Đổng Toàn này không có khí chất nghệ thuật thứ 2 thì tuyệt đối sẽ không tìm được người không có khí chất nghệ thuật hơn hắn.
Đây cũng không phải nói Đổng Toàn rất xấu, chỉ là bộ dạng hắn không có 1 chút hơi thở nghệ thuật nào thôi! Toàn thân hắn đều là cơ bắp khiến người hệ cơ giáp còn cảm thấy xấu hổ, trên mặt cư nhiên còn có một vết sẹo thật sâu khiến khuôn mặt hắn nguyên bản có chút cuồng dã nay càng trở nên càng thêm điên cuồng.
Lấy kỹ thuật khoa học hiện nay người ta có thể xóa đi vết xẹo 1 cách dễ dàng , trên mặt Đổng Toàn lại có vết sẹo như vậy chỉ có hai khả năng, một là do bản thân hắn không muốn xóa; hai là do đây là miệng vết thương của 1 bệnh độc nào đó, hiện nay chưa có cách nào chữa trị trước hết chỉ có thể dùng 1 ít dược vật ức chế hoạt tính của bệnh độc, sau đó loại bỏ bệnh độc chứ không thể làm lành miệng vết thương , và vậy thì chúc mừng ngươi, vết sẹo này sẽ đi cùng ngươi suốt cuộc đời còn lại.
Đổng Toàn vốn dĩ đã không có khí chất thiên tiên rồi mà trên mặt lại có vết sẹo dữ tợn, khiến cho bộ dạng hắn trông lớn hơn vài tuổi, khí chất nghệ thuật gì đó đều bay xa rất xa. Bệnh độc rồi vết sẹo, vạn nhất bệnh độc khuếch tán làm lây bệnh thì sao? Dù không nói thẳng ra nhưng từ thái độ của mọi người, Đổng Toàn cũng hiểu chính mình không được mọi người hoan nghênh cho lắm, cho nên hắn mới dọn ra khỏi ký túc xá.
Lúc này hắn trở về phòng ngủ lấy đồ, liếc mắt liền nhìn thấy Thanh Dương đơ người ngồi trên giường, trên mái tóc màu đen là 2 cái lỗ tai, thoạt nhìn như nhung , mềm mềm , hảo muốn sờ một chút. Vì tránh bản thân làm ra hành động bất thường, Đổng Toàn vội vàng dời tầm mắt, kết quả liền nhìn thấy cái đuôiThanh Dương khoát lên bên giường, màu trắng , dài nhỏ mềm mại giống như cái đuôi con mèo nhỏ.
Toàn thân Đổng Toàn sửng sốt 1 chút, chợt phục hồi lại tinh thần, vội vàng vọt tới giường mình lấy túi trữ vật rồi chạy bay biến, nhưng trước khi ra khỏi cửa rốt cục hắn bị Thanh Dương ngăn cản: "Vị bạn học này, xin chờ một chút!"
Cửa bị Thanh Dương ngăn trở, Đổng Toàn nhìn thiếu niên thanh tú yêu mị trước mắt, bởi vì 2 cái tai bông bông trắng trắng khiến thiếu niên còn có thêm vài phần đáng yêu, thật sự ... thật khiến cho người ta muốn thú tính đại phát ... muốn ngay lập tức đẩy ngã người này!
Đổng Toàn dùng móng vuốt sói bên phải động một cái, lại vội vàng dùng móng vuốt sói bên trái gắt gao bắt lấy móng vuốt sói bên phải, sợ chính mình nhịn không được mà đi sờ Thanh Dương. Hắn vốn có nguyên nhân đặc biệt nên mới có thể vào học ban nghệ thuật , còn thực lực của hắn hiện nay đã ngang với sinh viên hệ cơ giáp năm thứ 3.
Học tập thư pháp chính là vì tu thân dưỡng tính để tránh bi kịch ba năm trước đây tái diễn 1 lần nữa. Kỳ thật tính cách hắn rất dễ xúc động và bất chấp hậu quả , nhìn thấy Thanh Dương như vậy, hắn thật sự muốn liều lĩnh hết thảy mà đi sờ sờ 2 lỗ tai thiếu niên còn muốn kéo kéo cái đuôi nữa.
Hắn mạnh mẽ áp chế tà niệm trong lòng mình, cố gắng mở miệng hỏi: "Ngươi còn có việc sao? Muốn lên lớp ."
Thanh Dương nuốt nuốt nước miếng, kiên trì hỏi: "Đồng học, ngươi nhìn ta đây như vậy... Nghĩ như thế nào?"