Hồng hồ tử bước vào phòng khi Thanh Dương đã biến trở về bộ dáng nãi báo đang ngủ đến ngon lành, dù Dịch Trạch thỉnh thoảng lại vuốt vuốt cái đuôi cùng niết niết lỗ tai hắn cũng không để ý, dù hiện giờ có người đang bước vào phòng thì hắn cũng không quan tâm.
Hắn vốn cũng không cần ngủ , tại á không gian này, cả tháng làm việc liên tục không hề nghỉ ngơi hắn cũng không thấy mệt, nhưng Dịch Trạch vừa đến hắn liền ngủ say sưa, ngay cả cảnh giác cùng ngũ quan sắc bén hằng ngày cũng không cần dùng đến . Đây là hoàn toàn tín nhiệm, ở trong thế giới xa lạ này , có một người có thể trở thành chốn bình yên cho hắn. Ở bên cạnh người này, hắn có thể buông xuống hết thảy đề phòng, chỉ nghĩ về người này, chỉ tín niệm người này.
Dịch Trạch đã sớm biết hồng hồ tử đến, nhưng hắn không giấu nãi báo đi. Việc hắn gặp hồng hồ tử ở đây cũng không phải chuyện vui vẻ gì . Lần này đi ni cách mạn tinh hệ hắn phát hiện mọi sự càng ngày càng trở lên phức tạp, nếu hắn muốn đạt được mục đích của mình, chỉ sợ sẽ gặp thêm khá nhiều phiền toái.
Mà việc hồng hồ tử xuất hiện khiến những sự tình này có cơ hội giải quyết nhanh gọn hơn, vì Tư Diệu Tiền đã liên thủ với hắn nên hắn cũng có thể liên thủ được với hồng hồ tử . Thanh Dương đã nói việc thân phận mình bị bại lộ cho Dịch Trạch biết, bất quá nếu tương lai muốn hợp tác thì thân phận nãi báo nhất định sẽ bị lộ. Thay vì khiến hồng hồ tử hoài nghi trong tương lai không bằng hiện tại liền thẳng thắn nói ra, dù sao hồng hồ tử cũng không phải không có nhược điểm đặt trên đầu quả tim.
Quả nhiên hồng hồ tử liếc mắt đã thấy nãi báo nằm thẳng trên giường, lộ ra cái bụng nhỏ, hai móng vuốt khoát lên trước ngực, ghé vào người Dịch Trạch, đây là tư thế ngủ tiêu chuẩn của nãi báo.
Thật giống nhân loại, đáng tiếc hồng hồ tử không phải kẻ bát quái, hơn nữa hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra đó là nãi báo xuất hiện trong cuộc chiến giữa 2 thánh thú.
Ánh mắt Hồng hồ tử trở nên thâm trầm, Dịch Trạch cũng kéo chăn che lại nãi báo, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, còn chính mình lại chắn trước nãi báo, che khuất tầm mắt hồng hồ tử.
“Ta nhớ rõ ngươi là dị năng giả.” Hồng hồ tử nói thẳng vào vấn đề, dị năng giả không thể khế ước thú, đương nhiên cũng không thể khế ước với thánh thú.
Dịch Trạch ngồi ở bên giường, không đầu không đuôi mà nói một câu: “Tư Diệu Tiền đang ngủ?”
Sắc mặt Hồng hồ tử chợt đổi, chợt khôi phục bình thường, cũng không nhìn tiểu nãi báo nữa.
Hai câu này chính là để uy hiếp đối phương, vừa uy hiếp cũng vừa cam đoan, ngươi ta không xung đột.
Hồng hồ tử ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, nói với Dịch Trạch: “Tư Diệu Tiền đi theo ta.”
Hắn không muốn Tư Diệu Tiền lưu lại, cũng không nói hắn sẽ rời khỏi nơi này, hắn chỉ biểu lộ thái độ duy nhất, hắn sẽ không rời khỏi Tư Diệu Tiền. Hơn nữa lời này cũng ám chỉ với Dịch Trạch rằng, hắn đã nhận ra Dịch Trạch không phải bị ép rơi vào lỗ đen, mà là chủ động tới đây. Mục đích vì sao thì lúc đầu hồng hồ tử cũng không rõ, dù sao cũng không phải vì Dịch Trạch muốn đưa Tư Diệu Tiền đến bên cạnh hắn, hiện tại nhìn thấy nãi báo, hắn đã hiểu .
Có lẽ những người khác sẽ không biết được vì sao Dịch Trạch lại mạo hiểm vì 1 khế ước thú vô dụng với mình như thế, nhưng hồng hồ tử bất đồng, hắn đã nhìn hài tử đó từ nhỏ đến lớn , so bất luận kẻ nào hắn đều hiểu hài tử này hơn bọn họ. Dịch Trạch là độc lang, sống 1 cách quái gở lúc nào cũng có một tầng ngăn cách đối với mọi người, nhưng một khi xuất hiện thứ trọng yếu với hắn thì hắn nhất quyết sẽ không tha, đến chết không rời.
Dịch Trạch biết bọn họ đã thống nhất được quan điểm liền nói: “Có hắn hỗ trợ ta có thể rời khỏi nơi này, nhưng ngươi nếu muốn đi theo bọn ta nhất định phải trả giá đại giới.”
“Muốn hợp tác với ta? Năm đó ngươi nhìn chúng ta tự giết lẫn nhau, không nghĩ tới hiện tại lại cần hợp tác với ta?” Hồng hồ tử nở nụ cười, tươi cười tràn đầy trào phúng. Hắn có đi hay không không hề gì, dù sao hắn cũng có biện pháp khiến Tư Diệu Tiền ở lại bên cạnh mình, bây giờ là Dịch Trạch cầu hắn, nếu không nhân cơ hội vơ vét tài sản thì hắn không phải là hồng hồ tử .
Đây cũng không phải phản ứng ngoài dự đoán của Dịch Trạch, nếu không tranh thủ vơ vét tài sản thì hồng hồ tử không phải tinh tế hải tặc , đáng tiếc…
“Ta nghĩ ngươi hẳn là nên chú ý tới Tư Diệu Tiền 1 chút, hiện tại không phải ta lợi dụng ngươi, là ngươi cần ta.”
Sắc mặt Hồng hồ tử quả nhiên thay đổi, hắn đương nhiên phát hiện ra Tư Diệu Tiền không ổn, chỉ là hắn không muốn nghĩ cũng không dám nghĩ. Năm đó hắn đã xác định Tư Diệu Tiền vô sự mới an tâm xông vào lỗ đen tử chiến đến cùng, tuyệt địa phùng sinh , chính là không ngờ đứa bé kia vẫn không thể tránh thoát?
“Cùng ta hợp tác, hoặc là bỏ mặc, ngươi chỉ có hai lựa chọn này.” Dịch Trạch vừa nói, vừa vuốt đầu nãi báo trấn an. Thanh Dương đã tỉnh, cũng nghe cuộc đói thoại của bọn họ, đang dùng ánh mắt mê võng nhìn hắn.
Dịch Trạch chưa bao giờ muốn để Thanh Dương dính vào việc này, hắn càng không muốn mình phải nhìn nãi báo máu tươi đầm đìa thêm 1 lần nữa, nhìn nãi báo rơi vào vực sâu còn chính mình lại không có cách nào cứu được, hắn không muốn phải trải qua cảm giác cốt nhục chia lìa linh hồn xé rách 1 lần nữa. Hắn muốn nãi báo vĩnh viễn sống vui vẻ bồi bên cạnh hắn, không bị làm phiền bởi 1 chút sự tình ghê tởm này. Hắn muốn bảo hộ nãi báo, vĩnh viễn bảo hộ phần chân thành tha thiết kia, không muốn có bất cứ việc gì có thể làm ô nhiễm nãi báo của hắn.
Nhưng mà, sao có thể được . Thanh Dương muốn cùng hắn, muốn bồi hắn vượt qua quãng đời còn lại thì đã vô pháp thoát ly khỏi việc này, bởi vì những điều này cũng là 1 phần của Dịch Trạch , không thể giấu diếm, cũng không thể dứt bỏ. Hắn phải để Thanh Dương biết, lôi kéo Thanh Dương tiến vào vũng bùn cùng hắn, cùng sống cùng chết. Dịch Trạch không thể để Thanh Dương lảng tránh việc này, hắn chỉ có thể âm thầm thề ở trong lòng, vô luận như thế nào, đều phải bảo vệ Thanh Dương, không chỉ là an toàn về thân thể,