Văn Án Tinh Tế Tu Yêu

hồi gia ( nhị )


trước sau

Từ lúc xác định hồng hồ tử sẽ trở về cùng bọn họ thì Dịch Trạch lập tức quyết định sẽ mang theo Tuyết Lang đồng thời trở về. Dịch Trạch cũng không phải người tốt gì, hắn mang Tuyết Lang ra ngoài chủ yếu là vì Thanh Dương.

Thanh Dương là thập cấp thánh thú, khi tất yếu hắn sẽ phải lợi dụng thân phận này để hấp dẫn một số người, nhưng Dịch Trạch cũng không hy vọng Thanh Dương làm vậy, lại càng không hi vọng đặt Thanh Dương vào chốn nguy hiểm. Tuyết Lang xuất hiện mang đến cách giải quyết tiện lợi nhất, rất nhiều chuyện cần Thanh Dương làm, cũng có thể để Tuyết Lang làm.

Dịch Trạch căn bản không có chút tình cảm nào với Tuyết Lang, huống chi theo lời Thanh Dương nói đây là 1 khế ước thú cực kỳ đơn thuần, thậm chí còn từng đem nãi báo đặt ở dưới thân có ý đồ làm loạn, hắn hoàn toàn không có chút áp lực tâm lý nào khi lợi dụng Tuyết Lang.

Bất quá Thanh Dương cũng không đồng ý với cách làm của Dịch Trạch, đây cũng là lần đầu tiên ý kiến của 2 người bất đồng.

“Ta hy vọng có thể đem Tuyết Lang về, hoàn cảnh nơi này không thích hợp để hắn tu luyện, cho dù có thể hấp thu năng lượng ở trong không gian này, nhưng nơi này linh khí cực loãng, hắn khó có thể tiến cảnh được, nên nếu có thể, ta hy vọng hắn có thể về liên minh, nơi đó thích hợp với hắn hơn. Nhưng ta cũng không hy vọng ngươi lợi dụng hắn, nếu ngươi cần trợ giúp , ta sẽ toàn lực hỗ trợ.” Thanh Dương dùng ngôn từ nghĩa chính nói với Dịch Trạch.

“Có thể đưa hắn trở về, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để em gặp nguy hiểm!” Dịch Trạch áp chết lửa giận nội tâm ôm Thanh Dương nói.

“Dịch Trạch, ” Thanh Dương thở dài rồi ôm hắn, “Ta là bạn lữ của ngươi, là muốn cùng ngươi sóng vai , mà không phải sống an toàn không biết gì cả dưới sự bảo vệ của ngươi.”

“Ta tuyệt đối không thể chịu đựng việc em sẽ biến mất 1 lần nữa trước mặt ta.” Dịch Trạch ôm chặt Thanh Dương, lực đạo cơ hồ lớn đến mức muốn đem Thanh Dương khảm vào trong xương tủy mình, hắn vĩnh viễn không thể quên được bộ dáng nãi báo máu tươi đầm đìa ngày ấy. Nãi báo đã hai lần rời đi hắn, mỗi một lần đều khiến hắn sống không bằng chết, hắn chỉ có một người trọng yếu như vậy, hắn không muốn người kia bị bất cứ thương tổn gì.

Cho dù bây giờ Thanh Dương mang bộ dáng 1 tiểu nãi báo nhận thức còn có chút ấu trĩ, nhưng dù sao cũng đã sống hơn hai trăm năm, bây giờ dù đến sống ở 1 thế giới hoàn toàn khác thì tâm tính hắn vẫn lạnh nhạt hơn người thường. Hắn có thể bình tĩnh tiếp thu sự thật thân thể chính mình bị tẫn hủy, có thể trấn định đối diện với sự thật chính mình từ người chuyển sang yêu, có thể tích cực thích ứng với thế giới xa lạ này, nếu xét về tâm trí, hắn thành thục hơn Dịch Trạch rất nhiều. Nhưng hiện tại Dịch Trạch lại xem Thanh Dương như 1 tiểu hài tử.

“Dịch Trạch, nếu ta phải tiêu diệt một tà ma nguy hại nhân gian, dưới trướng hắn có vô số tiểu yêu, ta sẽ phải đối mặt với 1 tà ma có thực lực cực mạnh, ngươi sẽ ngồi yên mặc kệ ta gặp nguy hiểm sao? Còn ta thì sợ ngươi gặp chuyện bất trắc nên dù gặp phải tình huống gì cũng không cho ngươi hỗ trợ, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?”

Dịch Trạch trầm mặc thật lâu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thanh Dương.

Đúng vậy, hắn không thể ngồi yên nhìn Thanh Dương mạo hiểm, cho dù phải liều cái mạng này, hắn cũng muốn bảo vệ Thanh Dương. Cho dù Thanh Dương không cho hắn hỗ trợ, hắn cũng quyết không ngồi yên. Tình nguyện chính mình tan xương nát thịt, cũng không muốn đối phương đã bị chút tổn thương nào. Nếu không thành công cũng muốn cùng hắn sóng vai đi xuống địa ngục.

“Ta cũng giống ngươi ” Thanh Dương giữ chặt tay Dịch Trạch, để hắn cảm thụ nhịp đập mãnh liệt trong trái tim mình, “Ngươi muốn ta đứng phía sau làm 1 con rùa đen rút đầu sao? Như vậy ta, đáng giá ngươi để ở trong lòng sao?”

1 nãi báo như vậy Dịch Trạch sao có thể để mắt đến. Lần đầu tiên nãi báo mất tích vì sao hắn lại tan nát cõi lòng, vì sao lại có tình cảm sâu sắc như vậy đối với 1 khế ước thú? Bởi Thanh Dương thà làm thương tổn tới chính mình cũng không muốn mảy may gây tổn thương cho hắn, Thanh Dương của hắn thà rằng bị đói cũng sẽ kiên trì chờ hắn về nhà rồi mới cùng ăn cơm, Thanh Dương của hắn cho dù bị chia lìa cũng sẽ liều mạng tìm lại hắn. Nếu Thanh Dương chỉ là 1 kẻ ích kỷ chỉ biết tới mình mà không màng đến sống chết của người khác, hắn sao có thể yêu thương đến như vậy.

Hắn yêu , cho tới bây giờ đều là linh hồn được che dấu trong thân thể gầy yếu của nãi báo kia.

“Ta đáp ứng em, ” Dịch Trạch ách cổ họng nói, “Nhưng em hãy nhớ kỹ, em là người trọng yếu nhất của ta.”

“Ta đã đáp ứng bồi ngươi hai trăm năm .” Thanh Dương kiên định nói ra lời hứa hẹn nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại có một tia buồn bã, chỉ có hai trăm năm a…

Hai trăm năm sau, không có Dịch Trạch bên canh hắn, hắn còn có thể vui vẻ như hiện tại sao?



Sau khi thống nhất ý kiến với Dịch Trạch , Thanh Dương rời đi tìm Tuyết Lang, hắn vẫn luôn cảm nhận được Tuyết Lang không rời đi, vẫn luôn ở phụ cận bồi hắn.

Thanh Dương đi theo luồng yêu khí tìm được hang động mới của Tuyết Lang ( cái trước bị Dịch trạch đánh tan rồi ), Tuyết Lang biến thành bộ dáng con người chuyên chú nhìn Thanh Dương, đồng thời dùng cái mũi ngửi tới ngửi lui trên người hắn sau một hồi mới an tâm nói: “Ngươi không có việc gì.”

Thanh Dương sờ sờ đầu Tuyết Lang, giống cách năm đó hắn chiếu cố tiểu sư đệ nhỏ tuổi của mình, lấy quần áo từ chỗ hồng hồ tử đưa cho Tuyết Lang: “Mặc vào.”

Tuyết Lang đương nhiên chưa bao giờ mặc quần áo nên Thanh Dương cũng phải mất rất nhiều khí lực mới giúp nó mặc xong. Quần áo là của hồng hồ tử , dáng người 2 bên cũng không sai biệt lắm, chính là quần áo của hồng hồ tử luôn có 1 tia dương cương tổng cũng không thích hợp cho Tuyết Lang, sau khi về lại liên minh, ừm, giúp hắn làm vài bộ quần áo.

Tuyết

Lang vốn dĩ đã sớm cảm thấy khó chịu vì Thanh Dương có quần áo còn nó thì không có nên khi bị yêu cầu mặc quần áo nó cũng không cự tuyệt, thậm chí trong mắt còn mang theo ẩn ẩn hưng phấn. Ai biết sau khi mặc quần áo xong nó liền xoay đến xoay đi, cuối cùng kéo vạt áo muốn xé đôi bộ đồ.

Thanh Dương vội vàng kéo tay nó ngăn nó phá hư bộ quần áo mọi người vất vả làm ra.

“Sao lại không muốn mặc?”

“Không thoải mái, ” Tuyết Lang nhăn nhíu mày, dùng cái mũi huých quần áo một chút, lộ ra thần sắc chán ghét, “Khó chịu.”

Chính xác là do Tuyết Lang nhận ra được hương vị của hồng hồ tử, Tuyết Lang thích mới là lạ. Nếu không đây không phải do Thanh Dương mang đến nó đã xé rách ngay lập tức rồi .

“Chịu đựng 1 chút.” Thanh Dương đương nhiên hiểu cảm giác này là như thế nào, thật ra lúc mới biến từ hình báo sang bộ dáng con người, khi mặc lại quần áo hắn cũng thấy khó chịu. Cũng may hắn vốn chính là con người, hiểu được lỏa thân là 1 việc đáng xấu hổ nên mới nhịn xuống. Tuyết Lang không hiểu được chuyện này đương nhiên sẽ không muốn nhẫn nhịn.

“Chờ về tới liên minh ta sẽ dạy ngươi cách huyễn hóa ra quần áo.” Thanh Dương vươn tay vuốt tóc Tuyết Lang, hài lòng chiếu cố tiểu sư đệ của mình.

Tuyết Lang buồn bực cọ cọ quần áo, cuối cùng vẫn cố gắng nhịn xuống, ai biểu ngay từ đầu nó cũng khó chịu vì Thanh Dương có quần áo còn nó thì không? Nếu hiện tại có rồi , nó nhất định phải lưu lại , hương vị không tốt cũng muốn lưu lại.

“Ngươi muốn theo ta về liên minh không?” Thanh Dương thăm dò “Chính là địa phương sinh hoạt trước khi của ngươi, có rất nhiều năng lượng thạch và thức ăn.”

Nhãn tình Tuyết Lang sáng lên, nhanh chóng gật đầu: “Muốn trở về.”

Nó vốn là 1 khế ước thú đơn giản, chỉ cần sống sót thì sao cũng được. Bất quá…

“Có một đám người muốn bắt ta.” Tuyết Lang cúi đầu, chính vì lý do này nó mới lưu lạc tới đây .

“Cho nên ta mới muốn người làm quen với bộ dạng con người, đến lúc đó Tư Diệu Tiền sẽ giúp ngươi có được giấy căn cước, đăng ký tư liệu của ngươi lên hệ thống Internet liên minh. Bên liên minh cũng chỉ có chút thông tin về ngươi, không có tư liệu ảnh về bộ dáng con người, chỉ cần ngươi bảo trì bộ dáng con người thì sẽ không bị phát hiện.” Ngày đó Dịch Trạch hoài nghi nãi báo là thánh thú nên đã điều tra qua, cho nên hắn mới dám mang Tuyết Lang trở về.

Tuyết Lang lại nghiến răng, với hắn mà nói ở bộ dạng bộ dáng con người cũng thật không thoải mái. Trăm ngàn năm qua nó đều ở lang hình giờ bắt nó phải sống dưới bộ dáng bộ dáng con người thật muốn phá nó mà.

Thanh Dương nhìn ra tâm tư của hắn: “Ta biết ngươi không nguyện ý, nhưng nếu có thể biến thành bộ dáng con người liền đại bảo mọi thứ nên có sự thay đổi, cứ giữ nguyên thói quen cũ cũng không phải chuyện tốt.”

Rất nhiều sự vật tồn tại tất có đạo lý của nó, Thanh Dương lý giải tâm tình của Tuyết Lang, năm đó hắn biến thành nãi báo hắn cũng không muốn, lòng tràn đầy buồn bực, lại vẫn phải nhẫn nại tất cả. Nếu Tuyết Lang có thể từ lang biến thành người, liền đại biểu nó phải thích với một loại sinh hoạt khác, nếu không thích ứng chỉ sợ sẽ phát sinh những việc không tốt

Tuyết Lang trầm mặc một hồi sau đó gật gật đầu.

Vài ngày sau đó Thanh Dương không trở về khu dân cư tránh để người khác phát hiện ra Dịch trạch mang theo nãi báo khiến mọi người chú ý; và cũng tranh thủ vài ngày này dạy dỗ Tuyết Lang 1 chút kiến thức về thế giới bên ngoài.

Dị năng Hồng hồ không còn lại bao nhiêu muốn xuyên qua lỗ trắng căn bản chính là người si nói mộng. Cho dù có đi trước có Dịch Trạch bảo hộ hắn cũng không có khả năng thừa nhận những chấn động này. Đương nhiên, chờ hắn trở lại liên minh thì dị năng sẽ bắt đầu khôi phục chứ không còn ở bộ dáng phế vật như hiện tại, nếu không Dịch Trạch cũng không tính toán hợp tác cùng hắn.

Thực lực Tuyết Lang tuy mạnh, nhưng trên phương diện chiến đấu, phòng ngự nhiều nhất cũng chỉ biết bảo vệ mình, căn bản không thể bảo vệ người khác. Mấy ngày nay Thanh Dương đang cấp tốc dạy Tuyết Lang cách bảo vệ mọi người trong lồng phòng ngự của Dịch Trạch, cách vận dụng năng lượng trong cơ thể để chống lại lực lượng ngoại giới.

Trừ cách bảo vệ mọi người ra, Thanh Dương còn dạy Tuyết Lang một vài phương pháp vận dụng năng lượng thích hợp, cũng chính là yêu pháp. Hắn không đem tâm pháp tu luyện nói cho Tuyết Lang, chỉ dạy Tuyết Lang 1 vài yêu thuật nhỏ nhưng lại có tác dụng lớn.

Ngày ước định đã đến Thanh Dương nhận được ám hiệu Dịch Trạch, liền nói với Tuyết Lang: “Chúng ta đi thôi .”

“Thanh Dương.” Mấy ngày này cách nói chuyện của Tuyết Lang dần dần trở lên thuần thục cũng thích ứng được với việc mặc quần áo.

“Ân?”

“Ta muốn có 1 cái tên.”

Dịch Trạch là danh tự, Thanh Dương cũng là danh tự, người khác đều có tên, chỉ có hắn, chỉ được xưng là Tuyết Lang là khế ước thú thập cấp thánh thú. Nên hắn muốn có 1 cái tên dành cho riêng mình, từ nay về sau, hắn chính là một người có tên sống ở liên minh.

Đôi mắt Thanh Dương rũ xuống suy nghĩ tinh tế trong chốc lát mới nói: “Ta mặc dù không phải cha mẹ hay trưởng bối của ngươi, nhưng ngươi theo ta tu luyện đã lâu, ta cũng được coi như nửa sư huynh của ngươi còn ngươi coi 1 nửa đệ tử ký danh của đại đạo môn, ta đặt tên đạo hiệu cho ngươi cũng không tính là vô lễ. Bất quá ngươi chưa bái nhập môn hạ của ta, không thể lấy tự đời đệ tử chữ thanh…”

Hắn nhớ tới ngày ấy Tuyết Lang nhảy tới với tốc độ cực nhanh chỉ chừa một đoàn bóng trắng, phảng phất thiên thượng đầy sao vô pháp nắm lấy.

“Bắc đẩu thất tinh có một sao tên là tham lang, danh thiên xu, ngươi lại là lang thân, gọi Lang Xu như thế nào? Tức là nguyên bản lang họ không thay đổi, lại đại biểu ngươi là lang trung chi vương.” Thanh Dương vắt hết óc mới nghĩ ra cái tên này.

“Lang Xu, Lang Xu…” Tuyết Lang nhắc đi nhắc lại cái tên này vài lần, gật đầu nói: “Ta là Lang Xu.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện