Từ lúc xác định hồng hồ tử sẽ trở về cùng bọn họ thì Dịch Trạch lập tức quyết định sẽ mang theo Tuyết Lang đồng thời trở về. Dịch Trạch cũng không phải người tốt gì, hắn mang Tuyết Lang ra ngoài chủ yếu là vì Thanh Dương.
Thanh Dương là thập cấp thánh thú, khi tất yếu hắn sẽ phải lợi dụng thân phận này để hấp dẫn một số người, nhưng Dịch Trạch cũng không hy vọng Thanh Dương làm vậy, lại càng không hi vọng đặt Thanh Dương vào chốn nguy hiểm. Tuyết Lang xuất hiện mang đến cách giải quyết tiện lợi nhất, rất nhiều chuyện cần Thanh Dương làm, cũng có thể để Tuyết Lang làm.
Dịch Trạch căn bản không có chút tình cảm nào với Tuyết Lang, huống chi theo lời Thanh Dương nói đây là 1 khế ước thú cực kỳ đơn thuần, thậm chí còn từng đem nãi báo đặt ở dưới thân có ý đồ làm loạn, hắn hoàn toàn không có chút áp lực tâm lý nào khi lợi dụng Tuyết Lang.
Bất quá Thanh Dương cũng không đồng ý với cách làm của Dịch Trạch, đây cũng là lần đầu tiên ý kiến của 2 người bất đồng.
“Ta hy vọng có thể đem Tuyết Lang về, hoàn cảnh nơi này không thích hợp để hắn tu luyện, cho dù có thể hấp thu năng lượng ở trong không gian này, nhưng nơi này linh khí cực loãng, hắn khó có thể tiến cảnh được, nên nếu có thể, ta hy vọng hắn có thể về liên minh, nơi đó thích hợp với hắn hơn. Nhưng ta cũng không hy vọng ngươi lợi dụng hắn, nếu ngươi cần trợ giúp , ta sẽ toàn lực hỗ trợ.” Thanh Dương dùng ngôn từ nghĩa chính nói với Dịch Trạch.
“Có thể đưa hắn trở về, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để em gặp nguy hiểm!” Dịch Trạch áp chết lửa giận nội tâm ôm Thanh Dương nói.
“Dịch Trạch, ” Thanh Dương thở dài rồi ôm hắn, “Ta là bạn lữ của ngươi, là muốn cùng ngươi sóng vai , mà không phải sống an toàn không biết gì cả dưới sự bảo vệ của ngươi.”
“Ta tuyệt đối không thể chịu đựng việc em sẽ biến mất 1 lần nữa trước mặt ta.” Dịch Trạch ôm chặt Thanh Dương, lực đạo cơ hồ lớn đến mức muốn đem Thanh Dương khảm vào trong xương tủy mình, hắn vĩnh viễn không thể quên được bộ dáng nãi báo máu tươi đầm đìa ngày ấy. Nãi báo đã hai lần rời đi hắn, mỗi một lần đều khiến hắn sống không bằng chết, hắn chỉ có một người trọng yếu như vậy, hắn không muốn người kia bị bất cứ thương tổn gì.
Cho dù bây giờ Thanh Dương mang bộ dáng 1 tiểu nãi báo nhận thức còn có chút ấu trĩ, nhưng dù sao cũng đã sống hơn hai trăm năm, bây giờ dù đến sống ở 1 thế giới hoàn toàn khác thì tâm tính hắn vẫn lạnh nhạt hơn người thường. Hắn có thể bình tĩnh tiếp thu sự thật thân thể chính mình bị tẫn hủy, có thể trấn định đối diện với sự thật chính mình từ người chuyển sang yêu, có thể tích cực thích ứng với thế giới xa lạ này, nếu xét về tâm trí, hắn thành thục hơn Dịch Trạch rất nhiều. Nhưng hiện tại Dịch Trạch lại xem Thanh Dương như 1 tiểu hài tử.
“Dịch Trạch, nếu ta phải tiêu diệt một tà ma nguy hại nhân gian, dưới trướng hắn có vô số tiểu yêu, ta sẽ phải đối mặt với 1 tà ma có thực lực cực mạnh, ngươi sẽ ngồi yên mặc kệ ta gặp nguy hiểm sao? Còn ta thì sợ ngươi gặp chuyện bất trắc nên dù gặp phải tình huống gì cũng không cho ngươi hỗ trợ, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?”
Dịch Trạch trầm mặc thật lâu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thanh Dương.
Đúng vậy, hắn không thể ngồi yên nhìn Thanh Dương mạo hiểm, cho dù phải liều cái mạng này, hắn cũng muốn bảo vệ Thanh Dương. Cho dù Thanh Dương không cho hắn hỗ trợ, hắn cũng quyết không ngồi yên. Tình nguyện chính mình tan xương nát thịt, cũng không muốn đối phương đã bị chút tổn thương nào. Nếu không thành công cũng muốn cùng hắn sóng vai đi xuống địa ngục.
“Ta cũng giống ngươi ” Thanh Dương giữ chặt tay Dịch Trạch, để hắn cảm thụ nhịp đập mãnh liệt trong trái tim mình, “Ngươi muốn ta đứng phía sau làm 1 con rùa đen rút đầu sao? Như vậy ta, đáng giá ngươi để ở trong lòng sao?”
1 nãi báo như vậy Dịch Trạch sao có thể để mắt đến. Lần đầu tiên nãi báo mất tích vì sao hắn lại tan nát cõi lòng, vì sao lại có tình cảm sâu sắc như vậy đối với 1 khế ước thú? Bởi Thanh Dương thà làm thương tổn tới chính mình cũng không muốn mảy may gây tổn thương cho hắn, Thanh Dương của hắn thà rằng bị đói cũng sẽ kiên trì chờ hắn về nhà rồi mới cùng ăn cơm, Thanh Dương của hắn cho dù bị chia lìa cũng sẽ liều mạng tìm lại hắn. Nếu Thanh Dương chỉ là 1 kẻ ích kỷ chỉ biết tới mình mà không màng đến sống chết của người khác, hắn sao có thể yêu thương đến như vậy.
Hắn yêu , cho tới bây giờ đều là linh hồn được che dấu trong thân thể gầy yếu của nãi báo kia.
“Ta đáp ứng em, ” Dịch Trạch ách cổ họng nói, “Nhưng em hãy nhớ kỹ, em là người trọng yếu nhất của ta.”
“Ta đã đáp ứng bồi ngươi hai trăm năm .” Thanh Dương kiên định nói ra lời hứa hẹn nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại có một tia buồn bã, chỉ có hai trăm năm a…
Hai trăm năm sau, không có Dịch Trạch bên canh hắn, hắn còn có thể vui vẻ như hiện tại sao?
–
Sau khi thống nhất ý kiến với Dịch Trạch , Thanh Dương rời đi tìm Tuyết Lang, hắn vẫn luôn cảm nhận được Tuyết Lang không rời đi, vẫn luôn ở phụ cận bồi hắn.
Thanh Dương đi theo luồng yêu khí tìm được hang động mới của Tuyết Lang ( cái trước bị Dịch trạch đánh tan rồi ), Tuyết Lang biến thành bộ dáng con người chuyên chú nhìn Thanh Dương, đồng thời dùng cái mũi ngửi tới ngửi lui trên người hắn sau một hồi mới an tâm nói: “Ngươi không có việc gì.”
Thanh Dương sờ sờ đầu Tuyết Lang, giống cách năm đó hắn chiếu cố tiểu sư đệ nhỏ tuổi của mình, lấy quần áo từ chỗ hồng hồ tử đưa cho Tuyết Lang: “Mặc vào.”
Tuyết Lang đương nhiên chưa bao giờ mặc quần áo nên Thanh Dương cũng phải mất rất nhiều khí lực mới giúp nó mặc xong. Quần áo là của hồng hồ tử , dáng người 2 bên cũng không sai biệt lắm, chính là quần áo của hồng hồ tử luôn có 1 tia dương cương tổng cũng không thích hợp cho Tuyết Lang, sau khi về lại liên minh, ừm, giúp hắn làm vài bộ quần áo.
Tuyết