Cho dù hiện tại tinh thần lực của Dịch Trạch đang bám vào thần niệm Thanh Dương , toàn bộ lực lượng đều đang dùng để duy trì trạng thái ổn định trong không gian lượng tử thì hắn vẫn có thể dùng tinh thần lực như các dị năng giả hệ tinh thần để tấn công thật mạnh vào thần niệm của Thanh Dương ,để y không thể tiến vào sâu trong thông đạo thêm nữa.
Nhưng hắn không làm như vậy, tinh thần Dịch Trạch “Chăm chú nhìn” Thanh Dương, cái gì cũng không làm. Chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Thanh Dương.”
Bên kia Thanh Dương thấy Đại sư huynh sắp sửa đón nhận thiên kiếp, y cũng nhận ra ngày hôm nay đại sư huynh căn bản không có khả năng vượt qua thiên kiếp này. Y liều mạng lao về phía trước không để ý thực lực hiện tại của mình chỉ là Kim Đan kỳ có thể hay không trợ giúp Đại sư huynh, y chỉ muốn mau chóng đuổi tới bên cạnh, dù chỉ có thể đỡ giúp 1 đạo thiên kiếp thôi cũng tốt lắm rồi. Nhưng mà ngay tại lúc y sắp sửa đi qua khu vực trọng yếu nhất, sắp sửa đi được đến bên cạnh sư huynh thì y nghe được một tiếng gọi quen thuộc——
Thanh Dương, Thanh Dương, Thanh Dương.
Dịch Trạch!
Thân thể Thanh Dương dừng lại, y quay đầu nhìn cơ giáp và lồng năng lượng, ánh mắt đen thuần không mang một tia tạp sắc, trầm tĩnh khác thường.
Chân trái bị cái gì kéo lại vậy?, y cúi đầu nhìn xuống, là Tuyết Lang há mồm cắn quần áo của y, liều mạng kéo y trở về. Hồng hồ tử đứng sau Thanh Dương, chuẩn bị dùng năng lượng đao đánh vào sau gáy Thanh Dương . Thấy Thanh Dương quay đầu lại, trong mắt một mảnh trong vắt, hồng hồ tử thu hồi đao nói: “Hoàn hảo, nếu không ta sẽ trực tiếp đánh ngất xỉu ngươi .”
Thanh Dương không nói chuyện, thần niệm xa xa chăm chăm nhìn Đại sư huynh bị từng đạo kiếp lôi đánh xuống, cước bộ vậy mà không cách nào bước thêm dù chỉ một bước.
Tuyết Lang kéo Thanh Dương trở lại lồng năng lượng, y không phản kháng, tùy ý Tuyết Lang kéo nhưng ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm về phía thông đạo.
Thanh Dương là một đứa trẻ mồ côi, y được sư phụ nhất thời mềm lòng mang về sư môn khi người đi ra ngoài lịch lãm, sau người cũng không có thời gian chăm sóc y. Hài tử vừa mới cai sữa không có cách nào tu luyện, chỉ suốt ngày khóc nháo khiến người ta thấy phiền. Khi đó ở đại đạo môn đều là các trưởng bối, Tam đại đệ tử chỉ có hắn và Đại sư huynh thanh dật, thanh dật khi đó cũng bất quá chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, mỗi ngày trừ bỏ tham gia công khóa thì là chẻ củi nấu cơm, sau còn phải chiếu cố 1 oa oa phiền toái là y.
Thanh Dương được Đại sư huynh một tay nuôi lớn, trong trí nhớ của y tất cả đều là hương vị ấm áp của Đại sư huynh, thanh dật đối với hắn mà nói vừa là anh, là thầy, là cha. Lúc y bi bô tập nói là Đại sư huynh một bên học bối đạo kinh một bên ôm hắn học nói; lúc y tập tễnh học đi là Đại sư huynh một bên luyện tập phi kiếm một bên chậm rãi nhìn y ôm bóng tập chạy, lúc y ngã sấp xuống khóc lóc kêu to là đại sư huynh nâng y dậy, lau đi nước mắt của y, lúc y học chữ là Đại sư huynh lãnh mặt cầm thước nhìn y học bối đạo kinh; khi y mới vào tu đạo là Đại sư huynh từng chút từng chút dẫn y nhập môn, đưa y vào thế giới thần kỳ này; lúc y vào kim đan sơ kết là Đại sư huynh không tiếc mấy chục năm công lực giúp y ngưng đan ; lúc nguyên anh y thành hình là Đại sư huynh…
Gần như toàn bộ ký ức của Thanh Dương về đại đạo môn đều gắn liền với Đại sư huynh , khắp ngõ ngách của đại đạo môn đều có ký ức của y và thanh dật.
Nhưng mà hiện tại, y một bước cũng không thể động, mắt mở trừng trừng nhìn Đại sư huynh bị thiên kiếp đánh, thân thể hôi phi yên diệt.
Y không động đậy ,Y không thể động, toàn bộ linh hồn đang la lên rằng nó muốn đi tìm Đại sư huynh, nhưng thân thể lại gắt gao đứng ở trong lồng năng lượng, ra không được. Không có người ngăn cản, không có người trói buộc y vậy mà y lại không có biện pháp bước ra một bước.
Tuyết Lang đứng bên chân Thanh Dương, cảm giác có cái gì đó nhẹ nhàng rơi trên đầu nó, rất nhẹ rất nhỏ, nó ngẩng đầu, thấy từng giọt nước trượt dài trên mặt Thanh Dương , một giọt một giọt rơi trên mặt đất, vậy mà hắn lại không đưa tay lau đi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phía trước không biết là đang nhìn cái gì.
Thanh Dương yêu Dịch Trạch, mấy trăm năm qua chỉ có một người khiến y quyến luyến ái mộ như vậy, y muốn người này, muồn thân cận với người này. Muốn cùng người này vượt qua nhân sinh cuộc đời, y hứa sẽ bồi người này hai trăm năm, nhưng y không biết nguyên lai chỉ có hai trăm năm lại đau lòng như thế.
Dịch Trạch cảm nhận được thần niệm Thanh Dương đang cực kỳ bi thống, hắn vội dùng tinh thần lực vây lấy luồng thần niệm ảm đạm này, cũng giống như hắn đang ôm Thanh Dương vào trong lồng ngực của mình.
Thần niệm Thanh Dương lui lại không có 1 tia dao động nào.
Dịch Trạch cũng nhìn thấy người trong thông đạo bị lôi đình đánh trúng, thân thể hoàn toàn biến mất. Hắn chỉ có thể thả lỏng tinh thần, đem thần niệm Thanh Dương khóa lại trong tinh thần lực của mình, nhẹ nhàng ôm lấy rồi nói: 【 nơi này là không gian lượng tử, chuyện gì cũng có thể xảy ra, thứ mà em xem được chưa chắc đã là sự thật. 】
【 chúng ta sẽ có cơ hội đến đây 1 lần nữa , bây giờ thì trở về thôi. 】
Thanh Dương không tán thành, cũng không phản đối. Dịch Trạch dùng tinh thần lực đưa thần niệm Thanh Dương về lồng năng lượng, thần niệm ở bên ngoài dạo qua một vòng rồi trở lại trong cơ thể Thanh Dương.
Tinh thần lực của Dịch Trạch trở lại trong cơ thể, trong mắt hắn là gợn sóng khó có thể đè ép.
“Ngươi đã nhớ ký số liệu lực lượng nơi này chưa?” Hắn hỏi Tư Diệu Tiền.
Tư Diệu Tiền gật gật đầu: “Nhớ kỹ, bất quá ta không đảm bảo chúng ta còn có cơ hội đi tới chỗ này, ít nhất nơi đây bị ảnh hưởng bởi 10 luồng lực lượng, chúng nó tác dụng với nhau sẽ sinh ra số khả năng biến