Đẩy cái bàn qua một bên hắn lấy từ nhẫn không gian ra một con dao rồi cạy viên đá hoa cương lên, hóa ra ở dưới có một cái lỗ khoảng nửa thước. Dùng ánh sáng từ quang não rọi vào thì hắn phát hiện phía dưới khoảng mấy tấc thì có một cái két sắt, hắn không suy nghĩ nhiều mà nhập mật khẩu là ngày sinh nhật của cha nhưng không được, đổi sang của mẹ cũng không được luôn.
Cuối cùng thì chỉ còn sinh nhất của hắn, bình tĩnh nhập từng số một, két sắt loại này hắn từng thấy rồi, nhập sai năm lần rất có thể sẽ gặp rắc rối, thậm chí kϊƈɦ hoạt việc hủy đi những thứ bên trong. Lần này mà vẫn không đúng thì hắn lấy lên rồi mang ra cho những người chuyên nghiệp để họ mở ra giúp hắn, không thể liều lĩnh bởi bên trong rất có thể là kỷ vật của cha mẹ.
“Tạch”
Nắp mở ra, hắn không khỏi thở phào một hơi, kéo chiếc nắp nặng nề bỏ qua một bên sau đó hắn kéo nguyên chiếc két lên, chiếc kết giống bị đóng vào tướng lên kéo nó lên cũng chỉ hơi mất sức một chút.
Phía bên trêи có ánh sáng rõ ràng, hắn nhìn vào trong thì không khỏi mỉm cười, ngay phía trêи là hình ảnh gia đình của bọn họ, từng tấm từng chút kỷ niệm của gia đình bọn họ, mỗi lần đi chơi hay dịp lễ đều chụp hình lại.
“Cái gì đây?”
Có một tấm hình làm cho Thiên Tiếu giật hết cả mình, trong hình có cha mẹ hắn chụp cùng rất nhiều người, trong hình bọn họ còn rất trẻ, nhìn sơ qua thì hắn còn có thể nhận ra vài người. Dù còn trẻ người ta rất khác với lúc có tuổi nhưng hắn vẫn nhận ra La Sơn, Cầm Tử Nam và Quang Tiến lão sư, chỉ như thế thì hắn chẳng có gì phải giật mình cả.
Thế nhưng tất cả bọn họ đều mặc chung một bộ đồng phục, phía sau cổng trường có hai chữ rất uy nghiêm.
“Thiên Hồn”
Tất cả bọn họ đều từng là học viên năm cuối của Thiên Hồn học viện, thế nhưng thật sự quá là vô lý, mẹ hắn tu vi chỉ có Hồn Sĩ Ngũ Trọng, cơ thể yếu đuối nên rất hay bị bệnh, cuối cùng chưa tới ba mươi năm tuổi đã qua đời rồi. Cha hắn cũng chỉ là một Hồn Sĩ Lục Trọng làm nghề xây dựng, thậm chí không thể sống sót qua một vụ tai nạn xe, La Sơn thì chỉ là một người bán đồ nướng, Quang Tiến lão sư cũng chỉ là Hồn Sư sơ kỳ.
Tốt nghiệp Thiên Hồn học viện tu vi ít nhất phải Hồn Vương hậu kỳ ( thất trọng – bát trọng), cầm được giấy tốt nghiệp như những người ở đây thì phải tốt nghiệp loại xuất sắc, như thế tu vi phải là Hồn Vương Đỉnh Phong ( Cửu Trọng).
Thậm chí là Hồn Hoàng
Thiên Tiếu cảm giác đầu óc của mình choáng váng, toàn bộ thế giới quan của hắn ta bị lật đổ hoàn toàn, cảm giác mình hoàn toàn chẳng hiểu gì về cái thế giới này. Vội vàng dùng quang não truy xuất danh sách học sinh tốt nghiệp, không ngoài dự kiến, toàn bộ những người trong hình đều hiện ra.
Tạ Long: Hồn Hoàng Trung Kỳ
Vân Ca: Hồn Hoàng Sơ Kỳ
La Sơn: Hồn Hoàng Sơ Kỳ
Cầm Tử Nam: Hồn Hoàng Trung Kỳ
Quang Tiến: Hồn Hoàng Sơ Kỳ
“Đại ca, chúng ta đi ăn thôi.”
Nghe được tiếng gọi của Lý Nhã Kỳ hắn ta vội vàng thu hết tất cả vào trong nhẫn không gian, đặt viên đá hoa cương vào vị trí, đẩy chiếc bàn lại chỗ cũ.
Thấy quá lâu Lý Nhã Kỳ chạy tới mở cửa đi vào hỏi:
“Làm cái gì mà lâu thế?”
Thiên Tiếu kéo tay nàng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại:
“Ta tranh thủ vệ sinh lại bàn thờ thôi, chúng ta nhanh đi ăn thôi ta đói rồi.”
Mỗi lần được Lý Nhã Kỳ mới ăn hắn đều ăn rất nhiệt tình, thế nhưng hôm nay hắn nào có tâm trạng nào để ăn cơm có quá nhiều thứ lạ lùng. Đáng nhẽ Thiên Hồn học viện đáng ra phải lưu lại cả xuất thân của họ nhưng ở đây chỉ có một cái tên cùng tu vi, tất cả những thứ còn lại đều là một ẩn số. Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Tốt nghiệp Thiên Hồn học viện thì sẽ khoảng hai mươi năm tuổi, Quang Tiến lão sư 25 tuổi Hồn Hoàng Sơ Kỳ, tu luyện thêm gần 20 năm giảm xuống Hồn Sư Sơ Kỳ. La thúc thúc tốt nghiệp xong quyết định đi bán thịt nướng làm đồ nhậu, thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rồi cả Cẩm Từ Nam nếu tu luyện bình thường thì chắc cũng phải Hồn Hoàng Hậu Kỳ rồi, Thiên Hà thương hội thêu hắn Hồn Hoàng Hậu Kỳ đi chủ cửa hàng Yêu thú ở một thành phố bé xíu như Hắc Hạ Thành, biết là họ giàu rồi nhưng đâu thể chơi sang như thế. Lúc này hắn chỉ muốn ăn cơm nhanh lên để về nhà thôi, trong két sắt vẫn còn rất nhiều đồ, có thể sẽ cho hắn ta thấy được