Về đến nhà hắn liền nhốt mình vào trong phòng, đặt chiếc két sắt lên giường bật đèn lên, phía dưới tấm hình kia là những tấm hình khác chụp khi bọn họ còn ở Thiên Hồn học viện. Phần lớn là hình chụp theo nhóm, có một vài tấm hình như là cha chụp lén mẹ. Phía dưới mấy tấm hình là một xấp hồ sơ, hắn mở ra xem thì thấy toàn bệnh án của mẹ mình, ánh mắt hắn nhìn vào một dòng chữ sau đó dừng lại, cả người như hóa thành bức tượng.
Trúng cực độc
Trong đây ghi là mẹ hắn trúng kịch độc mà chết, xem ngày tháng bên trêи thì phát hiện ra nàng đã trúng độc ngay khi mang thai hắn ta, rốt cuộc là mẹ hắn làm sao lại trúng độc, tại sao lại từ thiên kiêu chi nữ rơi vào cảnh chết trẻ. Ánh mắt của hắn dần trở nên đỏ au, cắn chặt môi hắn tiếp tục lấy những thứ còn lại trong két sắt ra, phía dưới đáy hắn lấy ra một quyển nhật ký, bên dưới có bốn chiếc nhẫn không gian.
Mấy chiếc nhẫn không thu hút hắn ta bằng quyển nhật ký, không biết là của cha hay của mẹ nhưng chắc chắn có thể tìm ra chút thông tin nào đó. Quyển nhật ký này không có khóa, mở ra đọc dòng đầu tiên thôi hắn liền biết được nó do ai viết, chữ viết này cực kỳ quen thuộc, còn có thể là của ai khác ngoài cha hắn.
Đế Đô ngày tháng năm
“Ta rốt cuộc cũng có thể cùng nàng tới nơi này sống, may sao Tiếu nhi không sao, thế nhưng Vân Ca chịu hết độc tố lại còn bị phế tu vi nên sức khỏe đã rất yếu rồi. Chọn lấy một căn nhà nhỏ, ở một tòa thành nhỏ, tại một đất nước khác, tuy không được như nơi cả ai từng sống nhưng cái tốt nhất là chúng ta đã có nhau.”
Hóa ra nhật ký này viết từ trước khi tới được Hắc Dạ Thành, tức là biến cố đã xảy trước khi bọn họ tới được đây, chỗ này chỉ là nơi để họ định cư mà thôi. Hắn tiếp tục đọc liên tục nhưng tất cả chỉ là những ngày chăm sóc mẹ hắn đang mang thai, chẳng có thông tin gì về chuyện kia.
Hắc Dạ Thành ngày tháng năm
“Vân Ca đã sinh ra Tiếu nhi, ta đặt tên hắn là Tạ Thiên Tiếu, mong sao sau này hắn có thể tự tin cười nhạo cả ông trời, không giống cha mẹ nó bị người khác sắp xếp đến sinh mệnh cũng không thể tự mình quyết định.”
Hắc Dạ Thành ngày tháng năm
“Vân Ca đã rất yếu, dù không muốn nhưng ra vẫn phải cầu xin bọn họ, chỉ cần nàng được cứu thì muốn ta làm gì cũng được.”
Thời gian này chỉ cách thời điểm mẫu thân hắn chết chỉ khoảng một tháng, Thiên Tiếu nén nước mắt đọc tiếp.
Hắc Dạ Thành ngày tháng năm
“Vân Ca mất rồi, ta hận, ta thật hận, bọn họ rốt cuộc có còn là con người hay không, Vân gia nhất định phải trả giá. Tạ Long ta nhất định sẽ cho các ngươi trả giá đắt.”
Hắc Dạ Thành ngày tháng năm
“Tu vi của ta đã khôi phục, bắt đầu trả thù thôi, may mắn là đã có người chăm sóc Tiếu nhi, Vân gia các ngươi chờ đó.”
Hắn lật sang một trang nhưng phát hiện cha hắn không viết nhật ký một thời gian, khoảng thời gian này chính là lúc mà Lý Nhã Lan tới, còn cha hắn thì đi làm xa ở thành phố khác gần hai năm trời.Hóa ra cha hắn nào có đi làm, hắn là đi trả thù cho mẫu thân, lúc này nước mắt của hắn đã chảy xuống, rất muốn kiềm chế nhưng không thể nào, mẹ hắn là bị người ta hại chết, còn là thân nhân của nàng hạ độc nàng.
Che miệng không để mình phát ra âm thanh hắn tiếp tục lật, trang tiếp theo chính là ngày mà cha hắn đã về tới Hắc Dạ Thành rồi. Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Hắc Dạ Thành ngày tháng năm
“Kế hoạch thất bại, các huynh đệ vì giúp ta bị trọng thương, ta thật hận, nhưng vì Tiếu nhi kế hoạch trả thù đành phải tạm thời ngừng lại, thương thế của ta cũng cần phải được phục hồi. Quân tử báo thù mười năm không muộn.”
Trong nhật ký những ngày sau chỉ viết mấy cái thông tin lẻ tẻ, từ đây Thiến Tiếu không rõ ràng cha hắn rốt cuộc đã làm gì, nhưng hắn biết chắc cha hắn chưa hề ngừng trả thù. Có những kẻ bị giết mà hắn không biết tên, vài người lại là những nhân vật khá nổi tiếng có thể tìm được thông tin nhờ quang não, tất cả bọn họ trước khi chết đều là Hồn Hoàng trở lên.
Điều này chứng tỏ cha hắn luôn luôn ẩn dấu tu vi của mình, thậm chí cha hắn tu vi đã vượt qua Hồn Hoàng từ lâu rồi, kể cả Hồn Hoàng đỉnh phong cũng có trong danh sách nạn nhân của cha hắn.Không chỉ có hắn, Lý Nhã Lan và Lý Nhã Kỳ, vô số người cũng bị cha hắn cho ăn quả lừa siêu to khổng lồ, có người cha hoành tráng như thế đáng nhẽ hắn phải rất vui nhưng Thiên Tiếu cười không nổi.
Hắc Dạ Thành ngày tháng năm
“Cuối cùng ta cũng thất bại, thật đáng buồn, ta còn chưa trả thù cho Vân Ca,