Sắc đẹp luôn là một trong những thứ có thể khiến nam nhân mờ mắt, ở đây trừ Thiên Tiếu biết nàng là ai nên không dám manh động, những người khác đều vào tư thế chiến đấu. Rắc rối của hắn quá đủ, Thiên Tiếu không muốn bản thân phải chịu đựng rắc rối từ những người này, nhất định phải nghĩ cách giải quyết hết đám này.
Băng Mị cảm thấy bị làm phiền liền nói ra một câu rất sốc:
“Ta hiện tại không có hứng thú kết bạn với thủ hạ bại tướng của mình, các ngươi mau tránh ra.”
“Nghe rõ chưa, mau tránh ra hết cho ta.”
Thiên Tiếu đắc ý vươn tay ra với nàng, không để hắn thất vọng nàng nắm lấy tay của hắn, nàng chịu làm thế bởi Thiên Tiếu ít ra còn được nàng công nhận. Lão già nhà nàng tùy tính tình quá quắt nhưng ánh mắt nhìn người chưa bao giờ sai, ít nhất là từ khi nàng sinh ra thì mọi chuyện đã như thế.
Hắn vội vàng đưa nàng vào trong khách sạn trước ánh mắt dõi theo của mấy người kia, thực ra ngoài ba người đủ mạnh dạn thì một số người chỉ âm thầm quan sát. Ví dụ như Vương La, hắn thua quá mất mặt nên hiện tại chưa dám ló mặt ra, nhưng ánh mắt nói rõ rằng hắn sẽ không bỏ cuộc.
Thiên Tiếu vào trong thì Lý Nhã Kỳ tỏ vẻ khó chịu đi tới, hắn vội kéo nàng rồi ghé vào tai nàng.
“Muốn Nhã Lan tỷ sống khỏe, Hắc Dạ Thành còn tồn tại thì phải cư xử cho ổn, ta không nói ra được nên muội tự hiểu lấy đi.”
Nghe thế Lý Nhã Kỳ cả người nóng bừng bừng lại nguội lạnh, nàng không phải con ngốc nên hiểu rất rõ. Mường tượng một chút nàng lập tức cảm thấy hơi sợ hãi, thế là nàng quyết định lui lại, Thiên Tiếu đã đủ khổ rồi nên nàng không muốn gây chuyện.
Tuy nhiên thấy nhan sắc của đối phương nàng không khỏi có chút tự ti, Dạ Nguyệt đứng bên cạnh nghe được thì cũng không manh động. La Mỹ Nhân rất muốn nói gì đó nhưng lời đến miệng lại thôi, bây giờ nàng có tư cách gì để nói, ánh mắt nàng trông chờ nhìn Cầm Vân Ca.
Cầm Vân Ca chỉ nhìn một chút sau đó tỏ ra lạnh nhạt giống như không quá quan tâm, điều này khiến cho La Mỹ Nhân thật sự không hiểu. Chẳng lẽ các nàng đều bị Thiên Tiếu bỏ bùa, cả một đám không biết ghen là gì sao, bọn họ không manh động thì nàng cũng đâu có làm được gì.
Buổi tối hôm đó mọi người tụ họp đầy đủ, bàn cơm Thiên Tiếu làm rất thịnh soạn, cố gắng để cho Băng Mị hài lòng.
Hắn thấy không khí khá căng thẳng, đặc biệt là Lý Nhã Lan sinh tử của nàng đang nằm trong tay cô gái kia. Bảo nàng không sợ cũng không được, những người biết chuyện đều tỏ ra rất câu nệ, bọn họ đều tỏ ra lo sợ.
“Mọi người có vẻ còn chưa biết tới nàng ấy, ngươi tự giới thiệu đi Băng Mị.”
Băng Mị đặt đũa xuống:
“Ta tên Băng Mị, năm nay mười sáu tuổi, mọi người hình như có chút sợ ta, không cần phải căng thẳng như thế đâu. Sau này mong mọi người giúp đỡ.”
Người bạo dạn nhất có lẽ là Họa Thiên Hậu, nàng ngồi cạnh nắm lấy tay của Băng Mị:
“Tỷ gọi là Họa Thiên Hậu, ngươi từ mai có thể gọi ta là Thiên Hậu tỷ, muốn cái gì cứ nói một tiếng, Thiên Tiếu lo không được thì tỷ có thể lo.”
Băng Mị mắt sáng lên:
“Tỷ chắc phải có nhiều tiền lắm.”
Họa Thiên Hậu che miệng cười nói:
“Cũng không nhiều lắm nhưng nhiều hơn Thiên Tiếu rất nhiều.”
Băng Mị vui vẻ:
“Mẹ ta nói ra ngoài có người trợ giúp nhất định không được từ chối, sau này mong tỷ giúp đỡ.”
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Có người mở đầu thì bắt đầu có mọi người tỏ ra cởi mở hơn, lần lượt giới thiệu mình với Băng Mị. Nói chuyện đủ lâu thì bọn họ thấy Băng Mị rất dễ gần, nói năng cũng cực kỳ lễ phép chứ không phải dạng mất dạy, khác hẳn với vẻ kiêu căng khi ở ngoài đường.
Lúc Dạ Yến hỏi đến vấn đề này nàng đáp thẳng thừng:
“Ta ghét những người đó, bọn họ lúc mới gặp không hề tôn trọng ta chút nào cả, bây giờ lại đòi kết bạn với ta. Mẹ ta nói những người như thế chắc chắn không có ý tốt, nhất định phải tránh càng xa càng tốt, ta thấy nàng nói đúng nên vừa nói thế để đuổi họ đi.”
Thiên Tiếu suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ngươi sau này đi học phải cẩn thận, bọn họ thức ra là thích ngươi nên muốn làm phiền ngươi, nếu ngươi không thích ai thì cứ bảo rằng mình có bạn trai rồi.”
“Biết rồi, nhưng nếu bọn họ hỏi bạn trai của ta là ai thì sao?”
Dạ Yến vỗ ngực:
“Nói là ta đi.”
Băng Mị nhìn hắn một giây rồi thẳng thừng:
“Không được Yến ca yếu quá, thôi thì nói Tiếu ca đi,