Thiên Tiếu vô cùng ngạc nhiên vì nàng nói còn có cách, rõ ràng nàng đã nói là chỉ có hai cách thôi sao.
Trước sự ngạc nhiên của hắn thì nàng nhanh chóng giải thích:
“Cách này không thể áp dụng với ngươi nên trẫm loại luôn từ đầu.”
Hắn ánh mắt hơi nheo lại:
“Ngài cứ nói đi.”
Trước sự hiếu kỳ của Thiên Tiếu thì nàng liền nói:
“Cách này chia làm ba nhánh, đầu tiên nếu không có huyết mạch thì dung hợp các loại huyết mạch của yêu thú mình hấp thu Hồn Ngọc rồi biến nó thành huyết mạch của mình. Cách này khá tốn kém bởi rất ít người biết cách tạo ra một loại huyết mạch dung hợp, nếu dễ dàng thì đã sớm đầy người có huyết mạch mạnh rồi.
Nhánh thứ hai là nếu có huyết mạch rồi thì phế bỏ để trở thành người thường sau đó làm giống như nhánh đầu tiên. Tuy nhiên huyết mạch của ngươi có sức mạnh rất lớn nên ta nghĩ chuyện đó là không thể nào, có thể nó sẽ làm ngươi yếu đi rất nhiều.
Nhánh thứ ba là do ta tự nghĩ ra, nếu huyết mạch của ngươi có thể biến đổi giống loài của Hồn Ngọc thì tốt. Ví dụ như có một Hồn Ngọc là mèo thì tiến hóa theo các loài có đuôi giống mèo, quạ thì tiến hóa theo các loại phi hành là được tuy nhiên chỉ chọn một hai nhánh tiến ví dụ ngươi phù hợp nhất là đuôi và cánh chẳng hạn.”
Thiên Tiếu suy nghĩ một chút rồi hỏi:
“Theo ngài thì huyết mạch nào khiến cho trạng thái Yêu Biến dùng đuôi tốt nhất?”
Phụng Hậu không suy nghĩ nhiều liền đáp:
“Rõ ràng là Cửu Vĩ Thần Miêu rồi, ngoài ra cô bé bằng hữu của ngươi chiến đấu với mười cái đuôi cũng rất ấn tượng.”
Hắn mỉm cười:
“Suy nghĩ của ngài rất hay.”
Thiên Tiếu mỉm cười nói:
“Suy nghĩ của ngài rất hay.”
Phụng Hậu cũng không khiêm tốn:
“Rất hay nhưng vô dụng, ta còn chưa từng gặp ai có huyết mạch biến đổi được theo ý muốn của chủ nhân cả. Hôm nay tới đây thôi, Vân Ca cũng đợi ngươi lâu rồi, ra ngoài để nàng tiễn ngươi ra về, trẫm còn tấu chương cần xử lý.”
Hành lễ rồi đi ra ngoài, phía bên ngoài Cầm Vân Ca vẫn đợi hắn, gặp được hắn nàng liền hỏi:
“Thế nào rồi, vấn đề của ngươi đã được giải quyết chưa?”
Thiên Tiếu đáp:
“Đương nhiên là được giải quyết rồi.” Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Từ bên trong Đế Long Điện, Phụng Hậu nhìn ra bên ngoài, nhìn hình bóng hai người sánh bước đi bên nhau nàng không biết suy nghĩ gì. Bỗng nhiên từ sau lưng nàng thống lĩnh Long Vệ xuất hiện, trêи mặt là vẻ lo lắng.
“Bệ hạ có lẽ tạm thời ngừng lại, tuy đây là điều bắt buộc để tăng tu vi nhưng quá nguy hiểm.”
Phụng Hậu thở dài:
“Không thể nào, ta phải nhanh chóng đạt được Hồn Thần Ngũ Trọng, nếu ta không làm được thì địa vị của Thanh Long Hoàng Tộc sẽ bị kéo xuống rất nhiều. Với lại chúng ta chỉ có mỗi Miêu Thần là đồng minh, khi hai hành tinh giao chiến sẽ không đủ lực, quan trọng nhất là bây giờ khổ cực mai sau khỏi lo vẫn lạc.”
Một cô gái khác đi tới:
“Bệ hạ vẫn có thể tiếp tục nhưng xin cho thần cho người đi theo bảo vệ.”
Phụng Hậu từ chối:
“Không được, trẫm vất vả bao nhiêu năm mới tìm ra chút đường sáng, không thể nào chỉ vì chút nguy hiểm mà run sợ được. Hai người các ngươi không cần khuyên trẫm, trong thời gian này cứ làm tốt công việc của mình là được rồi.”
Hai cô gái nhìn nhau rồi cúi mình làm lễ:
“Thần tuân chỉ.”
Lúc đi ra ngoài hai người chỉ biết thở dài, bọn họ là hai tỷ muội song sinh tên Tống Hương và Tống Vũ. Hai người được Phụng Hậu cưu mang giúp đỡ, đưa lên vị trí cao, trong khi Tống Hương phụ trách Ám Vệ thì Tống Vũ phụ trách Long Vệ.
Bọn họ một sáng một tối là hai cánh tay đắc lực của nữ hoàng, bao nhiêu năm nay đánh ra danh tiếng khiến nhiều người nể phục.
“Ám Vệ như gió đông không hương vị, Long Vệ như vũ bão không thể cản.”
Ý của câu này nói ra đặc thù của hai bộ phận này, Ám Vệ chuyên điều tra những gì Phụng Hậu cần biết. Quan tham hay tội phạm mỗi lần nghe thấy bọn họ tựa gió đông thổi vào người, nhưng bọn họ lại hành động cực kỳ bí mật không có chút báo trước.
Long Vệ thì rầm rộ khủng khϊế͙p͙, mỗi lần ra tay là cả kinh thành đều chấn động, bất cứ ai bị bọn họ nhắm tới thì chỉ có thể chờ đợi thời khắc của mình tới.