“Ta ngất “
Không để Thiên Tiếu suy nghĩ quá nhiều, một tên ở bên trái canh lúc sắp ngất để té thẳng vào người của Lý Nhã Kỳ, nàng ta thấy người này rất gần thì lo lắng ra mặt.
“Cút”
“Bốp”
Người kia ăn một cước của Thiên Tiếu ngã vào người của mấy người khác khiến cả đảm đang đứng không vững lăn ra mặt đất, chưa kịp hoàn hồn thì hắn phát hiện bên phải có hai người cũng đang ngã tới, nhìn họ cười thì cố ý muốn hưởng thụ trước khi xỉu rồi.
Thiên Tiếu đá một cước giữa háng tên ở xa, tên ở gần hơn ăn một đấm.
“Ó….bụp”
Tên ăn đấm văng vào người tên kia rồi cả hai cùng bất tỉnh, cùng lúc này tên ở đằng trước ngã ngửa về đằng sau. Thiên Tiếu chẳng thèm ra tay nữa mà ôm Lý Nhã Kỳ, cuối cùng tên kia tự vồ ếch xong ngất xỉu, hơi hỗn loạn khiến các lão sư xấu hổ ra mặt, họ làm sao lại dạy ra một đám vì gái mất đi liêm sỉ thế này.
Thế nhưng bọn họ chú ý đến điểm đó lại có một số người chú ý đến cái khác, chưa tới Hồn Sĩ dính Thanh Tẩy Thuật nhưng vẫn ra tay đánh nhau, trong tay thì vẫn ôm một người khác.
Tiếng bước chân đằng sau vang lên, hắn quay đầu về đằng sau thì thấy tên mập học cùng lớp lao lên muốn ôm lấy hắn từ đằng sau.
“Beng”
Thiên Tiếu rút ra Hồn Khí của mình gõ vào đầu tên này một cái, mắt hắn trợn trắng rồi bất tỉnh ngay lập tức.
Cầm Vân Ca nhíu mày:
“Ngu xuẩn”
Trêи đài cao rất nhiều người thấy cảnh này liền thốt ra hai chữ “ngu xuẩn”, rút ra Hồn Khí lúc này khác nào tự tiếp thêm Hồn Lực chứa tạp chất vào người, hành động nhỏ thôi nhưng sẽ có ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng.
Đây là lần đầu khảo hạch độ tinh khiết của Hồn Lực thế nên nhiều người không biết cũng phải, Vũ Đại cảm thấy mình nên kiến nghị thêm bản hướng dẫn vài thông tin, như thế có thể tránh được một số kẻ làm chuyện ngu ngốc như Thiên Tiếu.
Hai phút sau
Lý Nhã Kỳ ngất lịm đi trong lòng của Thiên Tiếu, trêи sân tất cả mọi người đều bất tỉnh hết rồi, chỉ còn lại bốn người duy nhất.
Dạ Nguyệt
Truyện Xuyên Không
Hắn té xỉu không có chút “giả trân” nào khiến cho mấy cái lão sư không nhịn được cười, suy nghĩ non nớt của Thiếu Tiếu cùng hành động ngây thơ khiến họ vui vẻ, một thiên tài nhưng không muốn thể hiện khác hẳn với người khác.
Vũ Đại khẽ giọng nói:
“Tiểu tử này tính tình rất được, thiên phú rất tốt lại không kiêu ngạo, tu vi tốt một chút nữa thì rất có thể sẽ vào được Thập Đại học viện đấy.”
Hiệu trưởng của Hắc Dạ cao trung thấy lãnh đạo khen học trò của mình thì lên tiếng:
“Tiểu tử này cùng học sinh mạnh nhất Lý Nhã Kỳ là người một nhà, tuy nhiên không biết lý do gì mà hắn không nhận trợ cấp từ trong nhà, bản thân tự lăn lộn ngoài đường kiếm tiền, cả tiền đóng học cũng là tiền học bổng và tiến giải thưởng các cuộc thi cấp thành phố hắn tham gia. “
Vũ Đại nhìn kỹ một chút rồi nói:
“Thì ra là cỗ máy kiếm giải thưởng của Hắc Dạ Thành, tiểu tử này ta có nghe nói qua rồi, chỉ là luôn đạt giải cấp thành phố tại sao không tham gia giải cấp quốc gia?”
Hiệu trưởng cũng không biết lý do liền đánh mắt qua Quang Tiến lão sư, biết lãnh đạo hỏi chuyện hắn liền lên tiếng:
“Thực ra hắn bảo tiền thưởng chênh lệch không nhiều, lại còn tốn nhiều thời gian nên không muốn đi thi. Tiểu từ này không cần danh tiếng, sống đơn giản, đến cả vẻ bề ngoài cũng không mấy khi chăm chút nhiều, có lẽ cha mẹ mất sớm mới khiến hắn trở nên tự lập và thực tế như thế.” Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Mấy vị lãnh đạo liền nhìn xuống dưới, lúc này “ngất xỉu” Thiên Tiếu đẩy tên mập gối nãy giờ sang một bên miệng thì lẩm bẩm.
“Hôi hám thế không biết.”
Nói xong liền khẽ đẩy tên mập ra xa thêm một chút, chả biết tên kia quần áo bao nhiêu