“Ngươi nghĩ cái gì thế?”
Đang trầm tư thì Lý Nhã Kỳ lên tiếng khiến cho suy nghĩ của hắn ta bị đứt quãng, nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng thì hắn thật sự không đành lòng. Thế nhưng chuyện bí mật trong lòng không thể nào nói ra, bất cứ chuyện gì hắn đang giấu cho nàng biết đều không tốt, nếu nàng lỡ lời thì không chỉ mang nguy hiểm cho hắn, chính nàng cũng có thể gặp chuyện không may.
Đến lúc này thì hắn chỉ có thể động não để qua mặt nàng, phương pháp thì đương nhiên không thể dùng cùng một loại với La Mỹ Nhân, hai người tính cách khác biệt rất là lớn.Đối với La Mỹ Nhân thì nàng cực kỳ hiểu hắn, thế nên phải nói kiểu nửa giả nửa thật để nàng tin tưởng hắn.
Hắn quả thật có lo lắng chuyện của mình với Họa Thiên Hậu sẽ không được thuận lợi, vì chuyện của cha mẹ hắn sẽ phải tới Long Thành ba năm. Trong khoảng thời gian ba năm thì hai người sẽ phải cách xa, còn lại mấy tháng này hắn dù có tạo ra quan hệ sâu đậm rất có thể cũng sẽ bị thời gian xóa nhòa.
Lâm Hạ tuy không tốt nhưng tình cảm của hắn với nàng chắc chắn sâu đậm hơn với Thiên Tiếu nhiều, cảm tưởng một ngày mình trở lại làm người dưng với nàng hắn lại không vui. Bởi điều này khiến cho tâm lý của hắn bị mâu thuẫn, mới xác định phải cướp nàng về tay, lại phải coi nàng như người dưng thật quá là khó khăn.
Nghĩ mãi hắn quyết định nói đùa một câu:
“Ta không biết sau này cô em gái xinh đẹp của mình rốt cuộc sẽ rơi vào tay nam nhân nào, không biết muội có tìm được người tốt hơn ta hay không. Nếu không thể hơn ta thì làm sao có thể chịu nổi cách sống của ngươi, ngươi thấy ta nói có đúng hay không.”
Bỗng nhiên mắt hắn ta bị che lại bằng một tay của Lý Nhã Kỳ, người nàng có chút run run, nàng hít thật sâu một hơi rồi nói:
“Nếu ta không lấy được chồng huynh vẫn có thể bảo vệ ta giống như từ trước tới giờ chứ?”
Thiên Tiếu nghĩ đến chuyện trong quá khứ rồi hơi mỉm cười:
“Ta không đứng trước muội thì còn biết phải đứng trước ai.”
Cha mẹ mất đi thì tuy chỉ là hai người xa lạ, nhưng kể cả như vậy thì mẹ con Lý gia vẫn là người gần hắn nhất. Đặc biệt là tiểu thiên tài Lý Nhã Kỳ, hắn học ở đâu thì nàng có ở đó, ban đầu có vẻ lo lắng do xa lạ với nơi này nên cứ tò tò đi theo hắn. Khi mới mất cha Thiên Tiếu rất bực dọc nên hễ ai kiếm chuyện với nàng thì hắn đấm luôn để xả giận, thế nhưng không may đó lại trở thành thói quen, từ đó có chuyện gì hắn cũng đứng ra để giải quyết cho nàng, kể cả khi nàng đã mạnh hơn rất nhiều thì hằn vẫn làm thế bởi nó đã thành bản năng.
Ngọt, mềm
Một làn môi chạm vào môi của hắn, Thiên Tiếu ngẩn người thụ động hưởng thụ thôi, hắn cũng không dám đẩy Lý Nhã Kỳ ra bởi sợ nàng bị tổn thương. Vô cùng bối rối chính là cảm thụ của hắn lúc này, mọi chuyện xung quanh còn chưa đủ loạn hay sao mà Lý Nhã Kỳ còn đột nhiên hôn hắn nữa.
Vô số người ở bên ngoài nhanh chóng dùng quang não ghi lại hình ảnh, rất nhanh chóng thôi những hình ảnh này được truyền đi, nội bộ của Hắc Dạ cao trung gần như lập tức biệt được tin tức. Lập tức rất nhiều thanh niên bắt đầu khóc ngay khi hai người còn chưa hô xong, chuyện riêng tư lại thành thứ để mọi người xem trực tiếp.
Nụ hôn kết thúc một lúc thì âm thanh của Lý Nhã Kỳ lại vang lên:
“Ta hỏi huynh thêm một câu thôi, chỉ cần huynh trả lời được hoặc không được thôi.”
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Nàng hít thật sâu một hơi bỏ tay đang che mắt của Thiên Tiếu ra nhìn thẳng vào mắt của hắn khẽ giọng:
“Nếu tất cả những tính xấu của ta cả đời không đổi được thì huynh vẫn sẽ che chở cho ta chứ?”
Hắn thở dài lặp lại câu trả lời ban đầu:
“Ta không đứng trước muội thì còn biết phải đứng trước ai.”
Lý Nhã Kỳ cười híp mắt ôm chặt lấy hắn ta kéo vào lòng mình, tu vi chênh lệch, hắn còn chưa hồi phục hoàn toàn nên nàng ôm hắn chẳng thể nào phản kháng. Hắn ta cũng hiểu được trong mắt của tất cả mọi người hiện tại hai người đã trở thành tình nhân, câu “ thời tới cản không kịp” quả không sai.
Ông trời đưa ra những quyết định cực kỳ lạ lùng, trước kia bao nhiêu năm không có ai dòm ngó tới hắn, dù cho hắn vừa đẹp trai lại học giỏi.