Là một chồi non nên Lý Nhã Kỳ chịu được chỉ có một tiếng thôi liền mệt mỏi ngủ ngon lành, lúc này Thiên Tiếu vẫn thèm thuồng nhưng chịu thôi, không thể ép nàng thêm nữa. Không biết tại sao nhưng khi làm xong cả người hắn liền cảm giác vô cùng tỉnh táo, cảm giác như mệt mỏi lẫn cơn buồn ngủ đều tan biến.
Ánh mắt hắn nhìn vào gương thì phát hiện ra mắt mình đang toát lên ánh sáng màu tím nhạt, chẳng lẽ do huyết mạch kϊƈɦ hoạt. Nhìn vào điểm Vận Khí thấy nó bị tiêu hao mất sáu điểm hắn liền hiểu vấn đề, hóa ra khi tâm tình của hắn mất kiểm soát thì sẽ tự động kϊƈɦ hoạt, giống như lúc hắn vừa thức tỉnh vậy.
Gạt chuyện này ra khỏi đầu, hắn đi vào trong phòng tắm, chắc chắn không bị làm phiền hắn lấy nhẫn không gian của Tăng phu nhân ra, chiếc bình thủy tinh đựng tinh linh cấu tạo có chút đặc biệt nên hắn mất chút thời gian mở ra.
Trong quá trình đó thì một luồng khỏi màu trắng từ trong người hắn tuôn ra ngoài, đấy chính là hình thái vô định của Vạn Biến. Mở ra được bình ra thì luồng khói đen lập tức phóng ra ngoài, nó nhận ra luồng khói trắng thì không lập tức bỏ chạy.
Thiên Tiếu nhìn nó vẻ mắt khó hiểu:
“Ngươi thoát rồi thì chạy đi chứ?”
Vạn Biến khẽ giọng:
“Chắc sợ quá chạy không nổi.”
Thiên Tiếu gật đầu:
“Chắc vậy.”
Một giọng nói ôm ồm vang lên:
“Sợ cái đầu hai ngươi, thằng nhóc kia ngươi có bị điên không.”
Thiến Tiếu và Vạn Biến nhìn nhau đoán xem ai là người bị gọi là thằng nhóc, cả hai đều trẻ tuổi trong giống loài của mình nên chẳng xác định được đối phương chửi ai cả. Nhìn vẻ ngơ ngác của cả hai thì luồng khói đen cảm thấy cả hai như hai đứa ngốc nghếch.
Nó lại lên tiếng:
“Ngươi điên rồi mới đi ký hiệp ước vĩnh cửu với nhân loại, lại còn là một tên trẻ tuổi mặt búng ra sữa nữa.”
Vạn Biến và Thiên Tiếu lần đầu tiên nghe tới khái niệm hiệp ước vĩnh cửu, chẳng lẽ hai người dung nhập với nhau chính là một hiệp ước vĩnh cửu. Nghĩ lại thì cũng có thể, trêи mang bảo là tinh linh cộng sinh sẽ bám vào Khí Hồn của chủ nhân chứ đâu có hợp thành một.
Trước mặt hai người có lẽ là một tinh linh tuổi tác đã lớn, hắn ta liền quyết định hỏi luôn:
“Hiệp ước vĩnh cửu là gì thế?”
Thứ kia khẽ giọng: Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
“Ta tên có tên đàng hoàng, vương giả tinh linh Hắc Ám hệ, biệt danh Thôn Phệ.”
Thiên Tiếu lắc đầu:
“Chưa từng nghe qua, ngươi trả lời vấn đề của ta đi Thôn Phệ tiền bối.”
Thôn Phệ thở dài:
“Hắn ta hòa với Khí Hồn làm một thể, sau khi ngươi chết thì Khí Hồn sẽ tự động binh giải quay trở về với đất trời, chính hắn cũng vì thế mà tan biến trong thiên địa. Bình thường khi hợp tác cùng nhân loại thì chúng ta chỉ bám lên Khí Hồn, khi nhân loại chết thì chúng ta cũng coi như được hóa giải khế ước, hoàn toàn tự do trở lại.”
Vạn Biến xì một tiếng rồi đáp:
“Chết cùng Tiếu ca còn hơn bị tên kia ăn thịt, hắn theo ta liên tục mấy trăm năm, hiện tại hắn đã mạnh đến mức không thể trốn được nữa. Hết cách rồi ta mới dung hợp với Khí Hồn của Tiếu ca để trở thành một dạng tinh linh khác, ngài mau rời đi, tên kia mà đánh hơi thấy thì ngài không chạy được đâu.”
Thôn Phệ đầy tự tin:
“Lần này bị nhân loại lừa bắt là do xui thôi, riêng đám yêu thú thì bọn chúng chỉ cần có ý định thôi ta liền biết để bỏ chạy rồi.”
Vạn Biến đột nhiên run rẩy một cái:
“Thế thì ngài nhầm rồi tiền bối, hắn tới rồi ngươi chạy không được nữa rồi.”
“Ầm…….ầm……ầm”
Trêи bầu trời đột nhiên vang lên âm thanh to lớn chấn động cả thành phố, khí tức khủng bố bao vây khắp cả Hắc Dạ Thành, tất cả dân chúng bình thường đều bị áp chặt xuống mặt đất. Có tu vi một chút như Thiên Tiếu thì còn cố gắng ngồi được, hắn cố gắng đi ra cửa sổ nhìn lên trời thì phát hiện ra một vết nứt siêu to khổng lồ.
Đang nằm ngủ La Sơn và lão