Chữa bất tỉnh nên Thiên Tiếu nhìn thấy cảnh chiếc lưỡi hái hợp lại từ những mảnh vỡ rồi, rất muốn hỏi những mảnh vỡ đó là gì nhưng hắn có hô gì thì Vạn Biến vẫn im hơi lặng tiếng. Thứ kia rời đi hẳn thì mới có thể nói chuyện được, trong lòng hắn sốt ruột vô cùng, không biết bàn tay khổng lồ kia rốt cuộc đã rời đi hay chưa.
Trêи bầu trời âm thành ồm ồm vang lên:
“Lão già đừng có cản ta, thứ kia ta nhất định phải lấy được.”
Từ hư không một vết nứt không gian mở ra, một lão giả thân hình gầy còm, râu tóc bạc phơ bước ra, trêи người hắn mặc một bộ cổ trang màu trắng. Dùng một hình ảnh để miêu tả hắn thì nhìn giống như tiên nhân vậy, thanh kiếm sau lưng hắn ta chín viên Hồn Ngọc sáng lấp lánh dọc theo thân kiếm.
Đây là một trong chín vị thủ hộ giả của Thiên Vương Tinh, biệt hiệu Kiếm Thánh, tên đầy đủ Giang Lăng, đây cũng chính là vị thủ hộ giả hoạt động tích cực nhất. Hắn có mặt ở đây cũng không có gì lạ, tám vị thủ hộ giả còn lại không dễ gì lộ mặt, trừ khi Kiếm Thánh gặp khó họ mới tới.
Thực lực của chín người gần như ngang nhau, thế nhưng có vài vị tỏ ra nguy hiểm ví dụ như Kiếm Thánh, Long Thần, Phụng Hậu vượt trội hơn các vị khác một chút. Không chỉ vì bọn họ có thực lực mà thế lực bọn họ sở hữu cũng khiến người ta kiêng nể, ví dụ như Kiếm Thánh cũng chính là thái thượng trưởng lão của Thiên Hồn học viện, Long Thần là thái thượng trưởng lão của Yến Long học viện, Phụng Hậu là nữ hoàng của Thanh Long Đế Quốc.
Kiếm Thánh gằn giọng:
“Thứ kia là gì ta không quan tâm nhưng đó là tài nguyên của Thiên Vương Tinh, ngươi không cút thì chúng ta đại chiến một trận.”
Có vẻ biết nếu ra tay thì nó cũng chẳng có lợi gì thế nên thứ kia chỉ hừ một tiếng rồi biến mất, Kiếm Thánh phất tay một cái vết nứt không gian run rẩy một cái sau đó dần dần khép lại. Khí tức áp chế mọi người cũng dần biến mất, Thiên Tiếu bật dậy lập tức đi ra ngoài xem tình hình thế nào rồi, kết quả là cái gì cũng không nhìn thấy được.
Mấy người trêи bầu trời lúc này đã tập hợp hết xuống mặt đất, Long Thần nhìn lướt qua gương mặt của mấy người La Sơn lắc đầu đầy thất vọng. Hắn còn nhớ rõ ngày gặp được bọn họ lúc còn trẻ, không ai nghĩ được bọn họ lại vì một nữ nhân bỏ cả tương lai, tuy Vân Ca là học sinh hắn yêu quý nhất nhưng đám này vì nàng mà khổ sở thế này hắn làm sao vui được.
Giang Lăng nhẹ giọng:
“Tiểu tử kia chắc cũng đã mười tám tuổi rồi, các ngươi còn tính thủ hộ bên hắn đến bao giờ, chuyện các ngươi hứa với ta bao giờ thực hiện.”
Ba người đều im lặng không nói gì, Giang Lăng là Hồn Thần thật nhưng hắn chung quy vẫn không dạy nổi đám học trò cứng đầu, đứa nghe lời nhất thì lại là người tệ nhất.
Quang Tiến không biết suy nghĩ gì liền nói:
“Chúng ta sẽ chỉ ở đây đến cuối năm, hy vọng sư phụ tạo điều kiện cho hắn vào Thiên Hồn học viện.”
Giang Lăng nhíu mày:
“Ngươi muốn ta thiên vị?” Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Tính tình của Giăng Lăng vô cùng cứng ngắc, hắn đã nghĩ như thế nào thì đừng hòng thay đổi được, chuyện thiên vị một người là chuyện không thể nào xảy ra. Đối với chuyện này Quang Tiến dám nói ra cũng đã đủ để Giang Lăng cảm thấy vô cùng bất ngờ rồi.
Quang Tiến vẫn không từ bỏ:
“Tiểu tử này thiên phú không kém gì cha của hắn, ta chỉ muốn ngài cho lão sư trong trường chú ý hắn khi tuyển chọn thôi.”
Giang Lăng thở dài hỏi:
“Nếu thiên phú tốt thì cần gì ta đề cử, muốn vào được Thiên Hồn học viện thì phải biết tự cố gắng thể hiện mình, không vào được thì do hắn không đủ năng lực, chuyện này không cần phải bàn thêm. Tòa thành này đã bị Hồn Thần cấp yêu thú chú ý rồi, hôm nay ta không tình cờ ở gần thì chắc chắn đây đã trở thành một mảnh phế tích rồi, sau này các ngươi cẩn thận hơn một chút.”
Mấy người kia vẫn giữ thái độ im lặng là vàng, tất cả đều không nói một lời nào, Giang Lăng biết là bọn họ đang muốn tạo áp lực cho hắn. Thế nhưng làm sao để vừa khiến họ vui vẻ mà không vi phạm nguyên tắc cũng là một vấn đề đáng để người ta phải suy nghĩ.
Sau một hồi suy nghĩ thật kỹ rồi nói:
“Danh sách học viên tốt nghiệp năm nay có vài người không tệ chút nào, ta cho phép các ngươi từ trong