Toàn bộ thân thể của nàng ta lạnh ngắt, Hồn Hoàng thân thể đã vượt xa thân thể người thường, lạnh như thế này thì đúng là nàng phải quỳ rất lâu trong tuyết. Thiên Tiếu lấy ra chăn ấm, lấy đan dược ra nhét vào miệng của nàng, thế nhưng nàng lúc này làm sao nuốt được.
Hắn đang nghĩ tới cái gì đó, nhìn vẻ mặt của hắn Lý Nhã Kỳ hơi nhíu mày, nàng vươn tay dành lấy viên thuốc chấn nát trong miệng của Cầm Vân Ca. Lấy ly nước uống dở của mình rót vào miệng để Cầm Vân Ca nuốt xuống, nước hơi trào ra nàng liền bịt miệng lại cho chắc chắn.
Thiên Tiếu trợn tròn cả mắt, biết rõ là có hận thù với nhau nhưng cũng không nên mạnh bạo như thế chứ. Thực ra nàng sợ Thiên Tiếu dùng miệng bón thuốc giống trong phim nên ra tay trước, may làm hắn không nhiều chuyện, chứ hắn hỏi rồi biết được nguyên nhân chắc sẽ nói nàng ít coi phim lại.
Nói gì đi nữa thì hắn vẫn còn yêu đời lắm, Cầm Vân Ca là Hồn Hoàng, hắn dù muốn làm như Lý Nhã Kỳ nghĩ thì cũng không có gan. Nhỡ giữa chừng nàng ta tỉnh dậy vỗ một phát cũng đủ để hắn thịt nát xương tan, hắn đang nghĩ xem có cách nào để nàng nuốt thuốc mà nhẹ nhàng một chút hay không.
Thân nhiệt của nàng dần dần ấm lên, Thiên Tiếu mang nàng vào phòng lấy hết chăn ra đắp, hắn không dám mang nàng vào phòng của hai người kia vì thật sự rất dơ. Hắn chỉ đi có hai tuần mà căn phòng của Lý Nhã Lan đã trở nên bừa bộn vô cùng rồi, phòng hắn thì nàng chỉ dùng làm chỗ ngủ nên tương đối sạch sẽ. . ||||| Truyện đề cử: Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn |||||
Để nàng ta ngủ dậy trong đống rác thì sẽ vô cùng mất mặt, xong xuôi hắn đi pha một ly nước gừng nóng pha mật ong rồi từng chút bón cho nàng.
Đợi người nàng ấm hẳn rồi hắn mới nói:
“Nhã Kỳ ở lại đây để chăm sóc nàng ấy, ta đi làm bữa để chút nữa Dạ Nguyệt và Dạ Yến sang ăn nữa. Nhã Lan tỷ vào bếp giúp ta một tay.”
Hai người đi vào trong bếp đeo tạp dề lên, Lý Nhã Lan cầm lấy con dao vẻ mặt hào hứng, dạo này nàng toàn đặt đồ bên ngoài chứ ít khi xuống bếp.
Lý Nhã Lan xoa tay:
“Để tỳ nấu vài món tủ cho bọn họ ăn.”
Thiên Tiếu ôm lấy nàng từ đằng sau nhẹ giọng:
“Tỷ chỉ cần giúp ta thái rau được rồi, những chuyện khác cứ để ta lo.”
Lý Nhã Lan nhíu mày:
“Ý ngươi là tỷ nấu ăn không ngon?”
“Rõ ràng là như thế.” Thiên Tiếu muốn trả lời như thế nhưng lý trí không cho phép hắn làm chuyện dại dột như thế.
Hắn tựa đầu vào vai nàng nhẹ giọng:
“Ta muốn cả cuộc đời này được nấu cơm cho tỷ ăn, dọn phòng, cả đời đều dùng để chăm sóc tỷ. Bây giờ tỷ làm hết đống rau này rồi đi ra ngoài phòng khách không thì ta ăn tỷ tại đây luôn đấy.”
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Bàn tay của Thiên Tiếu lại bắt đầu hư rồi, mặt nàng đỏ ửng, vội vàng cúi đầu thái rau theo lời của hắn. Thấy nàng nghe lời hắn quay người đi bắt đầu làm việc của mình, nhìn đống nguyên liệu trước mắt hắn nghĩ có lẽ khi rảnh hắn nên học nấu ăn một chút.
Ba cái nữ nhân của hắn đều chẳng ai biết nấu ăn cả, hắn nấu ăn rất ngon nhưng quanh đi quẩn lại chỉ vài món làm mãi thôi. Chính hắn cũng chán chứ đừng nói gì đến người khác ăn vào, mở lên quang não hắn bắt đầu làm theo từng chút một những món ăn được hướng dẫn trêи đó.
Nửa tiếng sau thì tiếng chuông cửa vang lên, có lẽ Dạ Nguyệt và Dạ Yến đã tới nơi rồi, Lý Nhã Lan cởi tạp dề đi ra ngoài mở cửa. Hai người bọn họ vừa tới liền tưởng đây là Lý Nhã Kỳ.
Lý Nhã Lan mỉm cười:
“Hai đứa là Dạ Nguyệt và Dạ Yến có phải không, Thiên Tiếu thì đang ở trong bếp, còn Nhã Kỳ thì đang ở trong phòng của Thiên Tiếu để chăm sóc.”
Nàng ta nói chuyện không rõ ràng, khiến cho hai người nhân ra được nàng là mẹ của Lý Nhã Kỳ, nhưng lại hiểu lầm rằng Lý Nhã Kỳ đang đổ bệnh. Hai người vội vàng đi vào phòng của Thiên Tiếu thì thấy Cầm Vân Ca đã tỉnh lại, nàng nằm trêи giường nói chuyện gì đó với Lý Nhã Kỳ.
Thấy hai người kia tới nàng khẽ giọng:
“Ta ra ngoài nói chuyện với bọn họ, ngươi nằm trong đây nghỉ ngơi ta ra ngoài nói chuyện với bọn họ.”