Vạn Biến Hư Ảo "đưa Nước Việt Vươn Tầm Thế Giới - Phần 2"

Chương 317


trước sau


Chiến đấu đã đi tới hồi cuối, joseph và rin hiện tại đã không hề có sức phản kháng, tinh lực còn lại chỉ có thể dùng để kéo dài thêm chút thời gian, tuy vậy trên người khắp nơi đều là thương thế nhìn đến rợn người.

inuarashi rất không cam tâm nhìn con gái lưu lạc tới bước đường này, nhưng hắn cũng vô lực giúp đỡ, bởi vì xung quanh luôn có mấy tên gắt gao đè hắn ra đánh, chỉ đợi có cơ hội là xuống tay một kích tất sát. thân là linh hồn của quân, hắn không dám cho phép mình trở thành tội nhân khiến toàn quân bị diệt.

- tốt lắm! cũng nên kết thúc rồi!

đám người vây công rin nhất thời thở ra một hơi, hai người kia đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, hiển nhiên là thời cơ thu hoạch đã tới. trận chiến này tuy vất vả nhưng kết cục vẫn trong tầm kiểm soát của họ.

- giết!

tất cả đỏ mắt gào thét nhất tề xông lên.

mắt thấy tình thế đã không thể xoay chuyển, lão joseph nhất thời đẩy rin xuống dưới.

rin giật mình kinh hãi, đôi mắt mờ mịt nhìn về phía lão, con ngươi vô tình rơi xuống huyết lệ, trong lòng cực độ khó chịu, không ngờ tới cuối cùng lão ta vẫn muốn cho cô cơ hội rời đi, mặc dù chuyện này tới hiện tại là chuyện không tưởng.

- tới tốt lắm!


joseph cười lên ha hả, đôi mắt đục ngầu càng thêm mờ mịt, toàn thân hắn sinh cơ vốn đã như đèn cạn dầu trong nháy mắt biến mất, nhìn qua giống như một cái xác khô quắt.

đám người vây công nhìn một màn này không khỏi nhíu mày, nhưng bọn họ không cho rằng đối phương còn có thể giãy giụa thoát chết khỏi lần công kích này, vì thế đồng loạt ra tay không hề nhân nhượng.

sóng trùng kích bắn phá tứ phương, đứng trong trung tâm vụ nổ, thân ảnh già nua đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt rin nhất thời mất đi tiêu cự, trong lòng vô cùng khổ sở.

mặc dù quãng thời gian hai người quen biết nhau không lâu, lão già cũng luôn tỏ ra ương bướng khó chịu, nhưng không thể phủ nhận sự quan tâm của lão đối với cô. tuy không nói ra, nhưng cô luôn kính trọng lão như gia gia của mình.

- ha ha ha ...

đám người cười to, bọn họ đúng là bị hù dọa không nhẹ bởi trạng thái của lão joseph trước khi chết, mặc dù tâm trí nói cho bọn họ biết rằng lão ta đã không còn có thể làm ra thứ đồ gì nguy hiểm tới mình, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, không ai dám chắc sẽ có bất ngờ xảy ra. hiện tại thì yên tâm rồi, lão ta hoàn toàn đã chết không thể chết hơn được nữa.

giải quyết được một kẻ khó nhằn, từng đôi mắt khi nhìn về thân ảnh yếu nhược đang thất hồn lạc phách kia có phần vui vẻ. dằn vặt? sợ hãi? tức giận? bọn họ dám chắc ả đang vô cùng đau khổ. hừ. giết chết một kẻ như vậy, khiến cho người ta có uất ức mà không thể phát tiết được quả thực là một việc vô cùng thoải mái a.

tâm lý biến thái khiến bọn chúng vô cùng phấn khởi, một lần nữa ki trong cơ thể điên cuồng được điều động, khí thế tiếp tục tăng vọt rồi đồng loạt lao về phía rin.

đúng như bọn chúng nghĩ, rin đã cực độ phẫn nộ, nhưng cơ thể không cho phép cô có thể làm ra được điều gì giúp cải biến kết cục này nữa. nỗi đau đớn này khiến cho những phút giây ngắn ngủi còn lại như kéo dài vạn năm, liên tục cắt xé tâm hồn cô thành mảnh vụn.

- không!!!

inuarashi đôi mắt như nứt ra, hắn gầm lên cố gắng phá tan vòng vây. mặc dù bản thân biết mình không thể làm vậy, nhưng khi một lần nữa tận mắt chứng kiến con gái mình bị vây giết, phòng tuyến cứng rắn trong thâm tâm nhất thời sụp đổ. là một người cha, hắn thà chết chứ không muốn con gái mình bị giết trước mặt.

rin nghe thấy tiếng thét của cha, đôi mắt mông lung nhìn về phía dưới rất dễ dàng nhìn thấy một người mặc chiến bào toàn thân rách rưới, màu trắng đã nhuộm đầy vết máu có phần thê lương, cô mấp máy môi nhưng không biết nên phải nói thế nào.

- khặc khặc!

tiếng cười âm hiểm theo gió truyền tới, cô nhận ra sự hưng phấn và dữ tợn trên gương mặt của chúng. hai tay cầm lên đao kiếm, vận sức toàn thân còn sót lại chém ra hai đường sắc bén. đao quang kiếm quang hoàn toàn ngưng tụ, điều này chứng tỏ cô đã hoàn toàn bỏ đi ý định phòng thủ, chỉ cầu ra chiêu đồng quy vu tận, giết được kẻ nào hay kẻ đó.

người đối diện với hai đạo đao kiếm này nhất thời mặt mũi khiếp sợ, hắn không ngờ con ả chết tiệt này tới phút cuối còn cất giữ một đòn như vậy. lùi lại đã muộn, hắn gào thét ra chiêu hy vọng tìm được một con đường sống.

đôi môi nở ra nụ cười có phần yếu ớt, đối phương rõ ràng còn quá nhiều sức lại rất cảnh giác, đòn đánh ra vừa rồi hiển nhiên đã khó giết được hắn.

sự tuyệt vọng thực sự đã bao trùm lên toàn bộ phe thủ thành, bọn họ biết rằng kết cục hôm nay đã chắc chắn phải chết, sĩ khí nhất thời rơi xuống thê thảm, trong nháy mắt không ít người sơ sẩy bị kẻ địch giết chết, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp đất trời.

- ài...


tiếng thở khe khẽ vang lên, thiên địa nhất thời như bị ngưng kết, mọi người tới khi tỉnh lại đôi mắt vẫn có vẻ mờ mịt giống như giây phút vừa rồi không có gì xảy ra.

- chết rồi?

- không chắc ...

- vậy ... người đâu?

nhưng đương nhiên việc này không phải là mơ, sau hàng loạt tiếng nổ, đám người vây công rin mặt mũi có phần kinh dị. bọn họ dám chắc đối phương rõ ràng đột nhiên biến mất, chưởng lực bọn họ ném ra hoàn toàn chỉ rơi vào khoảng không. có điều không ai dám nghĩ mọi thứ sẽ thực

sự là vậy, làm sao con mồi đã sắp tới tay có thể biến mất?

cả đám nhìn xung quanh, lại quét qua chiến trường mà không hề thấy tăm tích của rin, trong lòng thoáng thở ra một hơi.

- hù chết ta!

- ha hả, ta cũng thật giật mình.

- đúng vậy, có lẽ ta cũng bị ảo giác ...

mọi người vuốt ngực cười cười, nhưng rất nhanh nụ cười cứng ngắc, bởi vì chuyện quỷ dị vừa rồi không phải chỉ một mình bọn họ cảm nhận được. một người thì thôi, hai người miễn cưỡng có thể, nhưng một đám hai mấy người đều cảm nhận như vậy, bọn họ đều là cao thủ đỉnh cấp, làm sao có thể cùng một lúc giác quan đều phạm sai lầm?

ngay lúc này, có người bên dưới chiến trường đột nhiên hét lên:

- các vị thống lĩnh cẩn thận!

- trên đầu!

tâm mọi người nhất thời lộp bộp một tiếng, tất cả như bị điện giật gắt gao ngửa đầu nhìn lên, đôi mắt không khỏi trợn tròn.

chỉ thấy rin vẻ mặt cũng có phần mộng bức nhìn về thân ảnh đang đỡ mình, miệng thì thào:

- làm sao ... cô ... cô lại ở đây?

gương mặt kia cực độ lạnh lùng cũng không trả lời rin, ngược lại đôi mắt băng sương nhìn về phía đám người kia khiến bọn họ nhất thời không rét mà run.

- áp lực thật cường đại... lại đến một cao thủ cấp vương...


- người này là ai?

- không biết ...

- chẳng phải tình báo nói rằng đối phương chỉ có hai cao thủ cấp vương thôi sao? từ đâu chui ra thêm một người, mà lại là một nữ nhân hoàn toàn xa lạ.

đúng vậy, người này bọn họ hoàn toàn không biết, cũng không có bất cứ thông tin nào. rin và lão joseph dù sao cũng là người có tiếng tăm zero, dù có một thời gian theo cánh cổng không gian rời đi nên tung tích không quá rõ, nhưng chỉ cần họ quay lại là sẽ lập tức có người nhận ra. ngược lại, cô gái này giống như từ trên trời rơi xuống vậy. hơn nữa, làm sao cô ta có thể cứu rin ra khỏi hàng loạt công kích ập đến trong sát na vừa rồi?

mọi người nhất thời không biết làm sao. một tên trong số đó hít sâu một hơi để trấn an mình, sau đó nở nụ cười tự cho là đẹp trai nhất rồi nói:

- các hạ là ai? tại sao lại nhúng tay vào việc này? chúng ta có thể hảo hảo nói chuyện.

đối mặt với lời hỏi giống như chất vấn của đối phương, cô gái nọ hoàn toàn coi như không nghe thấy, trong lòng giống như đang xoắn xuýt điều gì.

thấy lời hữu ý của mình bị làm ngơ, người nọ vốn rất khó chịu với việc cứu người vừa rồi của cô gái này lại càng cảm thấy khó chịu. tuy đối phương thực sự quá đẹp, thậm chí còn đẹp hơn rin mấy phần, nhưng điều đó không có nghĩa hắn sẽ thương hoa tiếc ngọc.

không chỉ hắn, những người khác cũng cảm thấy không vui. trận chiến này khiến bọn họ tốn quá nhiều thời gian, lại chỉ giết được một lão già sắp tới ngày xuống lỗ, ngược lại còn phải bồi vào ba người, những người khác cũng ít nhiều đều bị thương tật. sau trận chiến này, bọn họ chắc chắn phải nghỉ ngơi mấy tháng, chậm chí cả năm mới bình phục được.

đó là còn chưa kể chiến trường bên dưới, đám người thủ thành rõ ràng quân số ít hơn cả chục lần, nhưng tên nào tên đấy như uống máu gà, ra tay hoàn toàn không nghĩ có ý định sống, đồng thời còn được ma luyện qua nhiều trận chiến lớn nhỏ.

ngược lại, đám quân phe mình do liên thủ nhất thời trận hình ngay từ đầu đã có phần hỗn tạp, tướng sĩ chỉ huy tuy nhiều nhưng rõ ràng toàn một đám ăn không ngồi rồi đã lâu không nếm qua máu chiến tranh, thân làm tướng lại không dám tham chiến, ham sống sợ chết, chỉ biết khua tay múa chân đẩy đám lính dưới tay lao về phía trước. kết quả là, dù chiếm hoàn toàn ưu thế về quân số, nhưng để giết được một kẻ địch, bọn họ cũng phải bồi vào ba tới bốn tên. trận này dù thắng cũng rất thảm.

khó chịu là thế, giờ tự nhiên lại chạy tới một cô gái không tầm thường, đây rõ ràng là trước khi chiến đấu không xem ngày, chân trái bước trước chân phải, mỗi bước đều gặp khó khăn.



mọi người nhất thời trao đổi ánh mắt với nhau rồi đạt thành ước định, toàn thân khí thế một lần nữa lại sục sôi, không nói hai lời lập tức giết lên.

đề cử truyện hay tháng 5: trọng sinh làm mạnh nhất kiếm thần ta có một thân bị động kỹ, ta thật không phải khí vận chi tử, main thông minh, không trung, không gái



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện