Vạn Biến Hư Ảo "đưa Nước Việt Vươn Tầm Thế Giới - Phần 2"

Chương 335


trước sau


Dương tuấn vũ chính đang mất phương hướng đi lại trong khu phố xá sầm uất. hắn muốn để những âm thanh hỗn tạp khiến đầu óc tạm thời quên đi những chuyện khiến hắn không biết làm thế nào mới có thể giải quyết ổn thỏa.

chợt một đoạn âm thanh nhỏ lọt vào tai, vốn cũng không có gì nhưng đoạn âm thanh này còn mang theo giai điệu rất dễ nghe, chủ yếu là rất hợp với tâm trạng của hắn. điều này làm dương tuấn vũ chú ý lắng nghe. là một người không còn như dân chúng bình thường, đôi tai hắn dễ dàng loại bỏ đi những âm thanh pha tạm mà chọn lọc ra điệu nhạc kia. chỉ có điều, càng nghe hắn càng càng giác không thích hợp. đây không phải là ca khúc có vấn đề, mà giọng nói này hắn quen không thể quen hơn.

ngay lập tức theo phản xạ hắn ngẩng đầu lên, tìm kiếm mục tiêu, một thân ảnh khiến trái tim hắn co thắt lại.

- là cô ấy...

dương tuấn vũ vội vàng vượt qua đám người chạy tới, đôi tay to lớn bất chấp giữa thiên không, ôm chặt lấy thân ảnh yếu đuối kia vào trong ngực.

diệp minh châu hát xong bài hát, tâm trạng nhất thời càng kém hơn, tâm can đau khổ, đầu óc trống rỗng. bất chợt, cô bị một người phía sau ra sức ôm chầm lấy khiến cô giật mình tỉnh lại.

vốn định giãy ra nhưng cảm giác ấm áp cùng mùi hương đã in vào tâm khảm bấy lâu nay tưởng như đã phai nhạt chợt bùng lên mãnh liệt. nước mắt cô không chịu được nữa tuôn ra như mưa, tiếng khóc cố nén trong cổ giờ này đã vỡ òa thành tiếng nức nở.

cô đơn, đau đớn, uất ức ... mọi cảm xúc tiêu cực không vì được anh ôm vào lòng mà nguôi đi, ngược lại càng thêm đau xót, khổ sở.

diệp minh châu cố gắng giãy ra, cô biết người đàn ông này đã không còn thuộc về mình. cô không phải là kẻ muốn chen ngang, phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. tuyệt vọng, suy sụp, minh châu như con thú nhỏ bị tổn thương, nhất thời không chịu được cái ôm ấm áp như vậy.

dương tuấn vũ hiểu, rất hiểu. nghe những câu từ mang theo âm thanh đớn đau kia, lòng hắn ngổn ngang trăm bề. nước mắt nam nhi không thể tùy tiện rơi, nhưng giờ khắc này hắn đã không thể cố nén cảm xúc trong tâm khảm.


anh đã từng quên được em? không thể. nhưng sự thật anh đã lập gia đình là không thể thay đổi. cặn bã. dương tuấn vũ không còn để ý tới ánh nhìn của người khác. hắn chỉ muốn làm chút gì đó khiến cô vui vẻ hơn. bù đắp? hắn không biết làm cách nào mới có thể bù đắp được cho cô, mà cô liệu rằng có cần hắn bù đắp không? bù đắp có thể thay đổi được quá khứ, thay đổi được hiện tại và tương lai sao?

diệp minh châu kiệt sức khóc rất thương tâm, mọi ước mơ, mọi nguyện vọng của cô đều đã tan thành mây khói. cô thực sự muốn bản thân từ giây phút rơi xuống vực đã thật chết đi. nếu vậy, cô sẽ không đau đớn khi chứng kiến người mình yêu thương tay trong tay với cô gái khác.

anh là báu vật đời cô, anh đem tới cho cô hy vọng, đem tới cho cuộc sống của cô ánh sáng. anh là gia đình, là người mà cô thề nguyện yêu thương tới hết đời.

mọi thứ sao thật trớ trêu. cô có thể trách ai? trách thân, trách phận? tất cả đều vô dụng thôi.

dương tuấn vũ chỉ biết ngồi xuống vỗ về cô, tới khi cô khóc tới kiệt sức lả đi, hắn mới cưỡng ép mình tỉnh táo lại. đem cô bế lên, ôm chặt vào lòng, đôi chân vội vàng theo trí nhớ bước tới bệnh viện gần nhất mà quên mất rằng bản thân hoàn toàn có đủ khả năng giúp cô tỉnh lại.

hắn giống như đang trở lại ngày xưa, khi đó hắn chỉ là một cậu học sinh ái mộ lớp trưởng, còn cô gái đang nằm trong lòng đây chính là cả bầu trời của hắn hướng tới. cô gái mà hắn yêu hơn cả mạng sống, sẵn sàng vì cô làm hết thảy. chỉ cần cô không phải chịu tủi hờn, không muốn cô phải chịu bất cứ tổn thương gì. hắn phấn đấu, nỗ lực từng ngày, hắn muốn cho cô một cuộc sống đầy đủ, muốn bảo vệ cô cả đời.

mỗi bước đi lại lùi về quá khứ, càng là như vậy lòng hắn càng khổ sở không thở nổi.

...

nhìn đồng hồ đã điểm 23 giờ, vân tú thở dài, lại một đêm nữa anh không về. gấp lại tập văn kiện cuối cùng đã xử lý xong, cô duỗi người chuẩn bị đi nghỉ. theo thói quen, cô mở điện thoại gửi đi một tin: “anh nhớ nghỉ ngơi đầy đủ, đừng làm việc cả đêm.”

vốn tưởng đầu bên kia sẽ không phản hồi, chợt thấy điện thoại nhanh chóng vang lên tiếng “tinh tinh”. thấy người gửi là anh, cô vội mở ra, ánh mắt nhìn xuống dần thất thần.

“anh gặp minh châu, tình hình cô ấy không ổn cho lắm, anh vừa đưa vào viện. lát nữa người nhà minh châu tới, anh sẽ về.”

vân tú trầm tư, tâm tính nhạy cảm của nữ nhân khiến cô phán đoán được một vài thứ không bình thường. nhưng cô vẫn can đảm nhắn lại:

“minh châu không sao chứ?”

“cho tới giờ đã tạm ổn.”

“vâng. anh đi đường nhớ chú ý một chút.”

vân tú không biết nên tiếp tục nói gì cho phải, kết thúc dòng tin nhắn, cô hơi ngẩn người suy nghĩ.

chợt ngoài cửa có tiếng vang lên.

cộc cộc!

vân tú điều chỉnh lại tâm trạng bước ra mở cửa, thấy người tới là mẹ lan, cô mỉm cười nói:

- mẹ ngủ muộn không được sao?


- ừ. mẹ xuống lấy cốc nước uống, con đừng làm việc khuya quá.

- dạ. con cũng xong việc rồi, giờ chuẩn bị đi ngủ.

- tuấn vũ nó lại không về à? không biết suốt ngày bận bịu cái gì, tối cũng không về nhà. chẳng biết nó có coi đây là cái nhà không nữa!

vân tú kéo tay mẹ an ủi:

- anh ấy đang về rồi, hôm nay có việc nên về trễ chút, mẹ đừng lo.

mẹ lan cười hiền lành, bà vỗ vỗ tay con dâu, ánh mắt hơi xúc động lại thở dài nói:

- thật không phải với con. nếu biết ngay từ đầu nó sẽ thế này, mẹ đã không để tuấn vũ nó làm cái gì công ty lớn, cũng sẽ không vướng vào nhiều chuyện nguy hiểm như vậy.

vân tú lắc đầu:

- mọi thứ đều có nguyên nhân, con hiểu cho anh ấy mà.

- chỉ ủy khuất cho con.

- con không sao. có nhiều chuyện là thân bất do kỷ. rin và chị flora đều rất tốt, nếu không có họ, sợ là ... được rồi. đây là duyên phận của con, mẹ đừng nghĩ quá nhiều, cả nhà hòa thuận là tốt nhất.

mẹ lan cũng không biết nói thêm gì, chỉ vỗ về vân tú một chút rồi khẽ thở dài rời đi. đối với bà, có được một trong

số các nàng dâu bà đã rất thỏa mãn rồi, có thêm dù tốt đấy, nhưng bà vẫn luôn canh cánh trong lòng mỗi khi nghĩ về vân tú.

vân tú tiễn mẹ rời đi, tâm trạng cũng bình ổn hơn rất nhiều. tuấn vũ mặc dù đào hoa, nhưng những người chân chính được anh chấp nhận là không nhiều. cô đã đồng ý để anh tự quyết định, tất nhiên sẽ tin anh không buông thả.

hiện tại, điều cô mong muốn chỉ là anh luôn bình an, bởi vì dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể thiếu anh. đừng nhìn cô luôn mạnh mẽ, nhưng sự mạnh mẽ ấy là được xây dựng từ sự bờ vai rộng lớn của anh. cô không tưởng tượng được một ngày mất đi anh, cô sẽ sống thế nào. có thể vì gia hân, cô vẫn không từ bỏ, nhưng khi đó, cuộc sống này sẽ còn niềm vui sao?

vân tú lắc đầu xua tan đi những hình ảnh đáng sợ, cô băn khoăn một hồi quyết định nhắn gửi đi một tin. khi nhắn xong, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

...

mẹ minh châu đã tới viện, nhìn gương mặt lo lắng của cô, tuấn vũ áy náy giải thích một hồi. biết tin con gái không có gì đáng lo, cô cũng chậm rãi thở ra. dương tuấn vũ vốn định xin phép trở về, nhưng đúng lúc này điện thoại vang lên âm báo tin nhắn. mở ra xem, hắn không khỏi thất thần.

tạm gác lại dòng suy nghĩ hỗn loạn, hắn dẫn cô vào phòng bệnh rồi xin phép đi mua chút đồ ăn.

nhìn bóng lưng hắn rời đi, ánh mắt bùi khả hân có phần phức tạp, cô thở dài cảm thấy số con mình thật khổ.

chuyện của hai đứa nhỏ, cô đã biết từ hơn 10 năm trước, cũng đồng ý để chúng qua lại với nhau, thậm chí cô còn len lén gặp mẹ hắn mấy lần để nói chuyện. vốn dự định để chúng nó học đại học xong thì cưới, nhưng ai ngờ sự cố ập đến, cô đau đớn biết tin con gái mình bị sát hại.


quãng thời gian mất đi con gái, cô cảm giác mình không còn thiết sống, nếu không vì sợ cha mẹ già thương tâm, cô đã rời khỏi thế giới này rồi.

nhưng rồi minh châu trở về, cô vốn tưởng mình đang nằm mơ. cô vui sướng, hạnh phúc biết nhường nào. niềm vui đoàn viên là thiêng liêng nhất. chỉ là thời gian trôi qua, khi biết con gái mình không thể quên được người mà nó sẵn sàng dùng tính mạng đánh đổi, cô hiểu có can ngăn cũng không được.

ông trời thật trớ trêu, người mà con gái cô yêu đã lập gia đình, ở cái xã hội pháp trị này, làm sao có thể tam thê tứ thiếp. cô không biết làm sao cho phải, chỉ có thể thường xuyên nói chuyện, để minh châu làm những thứ nó thích, hy vọng một ngày mọi thứ sẽ ổn.

nhưng cô đã quá xem nhẹ thứ gọi là tình yêu. bản thân cô được gả vào một nhà giàu có, nhưng quả thật tình yêu là thứ cô chưa bao giờ cảm nhận được từ người đàn ông đáng sợ đó. có điều, biết rồi thì sao? cô cảm thấy con gái mình giống mình, đều là phận nữ nhi đáng thương, chỉ cầu một cuộc sống bình dị, có một gia đình nhỏ ấm áp, nhưng ông trời nhất quyết không chấp nhận.

nhìn con gái đang nằm trên giường, tay cắm mấy đường truyền, mặc dù chưa tỉnh nhưng nét mặt vẫn luôn lo lắng bất an, cô đau lòng nắm lấy tay con.

- là mẹ sao?

minh châu nhíu nhíu đôi mi thanh tú, ánh đèn làm cô hơi chói mắt, qua một chút thời gian thích ứng mới thấy rõ thân ảnh đang ở bên mình. thấy mẹ đang nhìn mình lo lắng, cô rất áy náy nói xin lỗi.

- đứa nhỏ này. lại để điện thoại hết pin đi. lần sau không được ra ngoài một mình nữa biết chưa? có gì để mẹ đi cùng.

minh châu không thấy thân ảnh nào khác thì rất buồn, cô biết tất cả chuyện khi trước không phải là mơ. nhưng cô không muốn cưỡng ép người khác làm theo ý mình. thấy mẹ cằn nhằn một hồi, cô chỉ mỉm cười nói vâng dạ.

bùi khả hân thấy con gái đáp qua loa cho có lệ thì hơi giận, nhưng nghĩ tới con gái lớn chỉ ru rú trong nhà là cũng không phải chuyện tốt, vì thế lại nhắc nhở thêm mấy câu rằng lần sau ra ngoài nhớ chuẩn bị đầy đủ mới được đi, mới đầu không nên đi xa nhà.

đứng bên ngoài nghe thấy hai mẹ con nói chuyện, dương tuấn vũ không muốn phá vỡ bầu không khí này. biết được minh châu sống khép kín, hắn lại nhớ lúc trước khi còn đi học, cô cũng vì bị cha đánh đập mà trở thành một người sống rất nội tâm, hắn không khỏi đau lòng.

minh châu sau sự kiện hiến tế ở zero đã hoàn toàn mất đi toàn bộ sức mạnh, lại trải qua những ngày tháng chữa trị kéo dài khiến thể chất cô có phần kém hơn cả người bình thường. mặc dù được gia đình chăm sóc, sức khỏe đã khởi sắc hơn, nhưng tâm bệnh mới là thứ khiến cô luôn yếu ớt.

hắn hít sâu một hơi để lấy thêm can đảm, bước vào phòng bệnh với hai tay là cháo và hoa quả tươi, hắn dõng dạc nói:

- minh châu, em hãy đồng ý về nhà với anh!

bị hắn xông vào nói một câu này, khả hân nhất thời ngây ra. minh châu thì như bị sét đánh, đầu óc ngơ ngẩn. hạnh phúc tới quá đột ngột khiên cô không dám tin vào tai mình, nhưng mặc kệ là thật hay là mơ, cô đã chờ đợi câu nói này hơn 10 năm rồi. vì thế, đầu lập tức dùng sức gật mạnh, cổ họng truyền tới âm thanh nức nở nói một tiếng “vâng...”

đề cử truyện hay tháng 5: trọng sinh làm mạnh nhất kiếm thần ta có một thân bị động kỹ, ta thật không phải khí vận chi tử, main thông minh, không trung, không gái



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện