- rất ngon!
idle sau khi một mình xử hết nửa con hổ thì chép chép cái miệng bóng nhẫy, giơ ngón tay cái khen.
dương tuấn vũ cười cười, hắn mặc dù không phải nấu ăn xuất sắc như ngô thiên an của nhà hàng tuyết yên nhưng kỹ năng và thao tác cũng không tồi, nếu có được các loại nguyên liệu cực phẩm như thịt yêu thú thì đúng là ăn chỉ muốn nuốt luôn cả lưỡi.
hắn xoa xoa cái bụng, miệng vẫn thòm thèm nhưng cố gắng gượng không cầm thêm miếng thịt nào lên, bộ dạng nhìn rất ngốc nghếch khiến dương tuấn vũ có chút hảo cảm. ngay khi hắn giơ tay ra làm thêm miếng nữa thì idle chặn lại:
- đừng ăn quá nhiều, lát không tiêu hóa được sẽ rất phiền phức.
dương tuấn vũ “ồ” lên ngạc nhiên, không ngờ còn có vụ này? hắn chắp tay hỏi.
- xin được chỉ giáo.
- không có gì, chẳng qua con hắc lôi báo này dù sao cũng đạt cấp độ thân vương, dù năng lượng đa phần nằm trong tinh hạch nhưng da thịt nó cũng tích lũy không ít thứ tốt, nhưng dù là đồ bổ dưỡng cũng không nên sử dụng quá nhiều. ừ. ngươi đã nhận thấy trong người có gì khác biệt chưa?
dương tuấn vũ nghe vậy rất ngạc nhiên, chẳng lẽ thịt yêu thú khác với thịt lợn thịt bò sao? hắn tập trung theo dõi biến đổi của cơ thể thì ánh mắt trở nên nghiêm trọng, nếu không để ý thật kỹ thì thứ hắc ám kèm theo ngân quang đang âm ỉ dâng lên trong lòng kia tới một lúc nào đó rất có thể sẽ gây họa.
thấy vẻ mặt ấy idle cười toe toét, vỗ vai:
- ngồi đả tọa một chút sẽ tiêu trừ được.
tuấn vũ nghe thế gật đầu, rất nhanh hai mắt nhắm lại đã chìm vào trạng thái thiền định.
thấy hắn nhanh chóng nhập định như vậy idle khẽ gật đầu rồi cũng tự động tiến vào trạng thái tương tự để giải trừ đặc tính của thịt lôi báo.
...
khi dương tuấn vũ tỉnh lại thì thấy tên kia bộ dạng đang ngồi thiền nhưng đầu gục ngả sang một bên, miệng chảy nước dãi thi thoảng lại chóp chép như nằm mơ cũng thấy đồ ăn ngon thì bật cười, tên này đúng là quái thai, ai nghĩ rằng đằng sau vẻ ngoài ngây ngô ấy lại là con quái vật chứ?
không làm phiền giấc ngủ của hắn, tuấn vũ đứng lên dọn dẹp bãi “chiến trường” rồi chuẩn bị lên đường đi tìm hai nguồn nguyên liệu luyện khí khác.
không biết là cố ý hay trùng hợp, lúc hắn dọn xong thì idle ngáp một cái thật dài rồi mở mắt ngạc nhiên:
- chào buổi tối.
- buổi tối vui vẻ.
dương tuấn vũ khóe miệng giật giật, rõ ràng tên này ăn nhiều hơn hắn gấp đôi, nhưng việc xử lý thứ hắc ám kia rất nhanh gọn, khi nãy tỉnh lại rõ ràng hắn đã ngủ được một giấc rồi. chỉ sợ ngay khi mình tỉnh lại đứng lên dọn hắn đã biết, chẳng qua cố ý ngủ thêm thôi. ài, đúng là một con sâu lười. idle? bảo sao người ta gọi hắn là con quỷ lười biếng.
dọn dẹp đã xong, sắc trời cũng bắt đầu tối, do ăn một lượng lớn thịt bổ dưỡng nên tới giờ vẫn còn no, vì thế tuấn vũ không định ở đây thêm, hắn cần đẩy nhanh tiến độ để giải quyết xong còn về gặp envy lấy thông tin của minh châu nữa. không hiểu sao hắn vẫn luôn cảm thấy lo lắng trong lòng, nghĩ vậy hắn liền vác túi lên lưng rời đi.
- hẹn khi khác gặp lại.
- ồ. hẹn gặp lại.
idle gật đầu vẫy vẫy tay.
dương tuấn vũ đáp lại rồi lắc đầu cười, tên này đúng là thú vị.
đi được một quãng, mặc dù đôi mắt nhìn khá tốt trong bóng đêm nhưng hắn lại lạc đường, có lẽ trong đoạn rừng rất rậm rạp này việc không nhìn thấy cả bầu trời đêm khiến việc xác định phương hướng trở lên khó khăn. đang lúc không biết nên đi thẳng, rẽ phải hay rẽ trái thì một tiếng nói khẽ vọng lên:
- đi về bên phải, bọn kỳ nhông lửa sống ở ngọn bách diễm cách đây nửa ngày đường.
- cảm ơn.
dương tuấn vũ đang bí nghe được câu hướng dẫn tận tình thì theo phản xạ trả lời, nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì tim giật thót.
- lại là hắn. hắn đi theo anh. tên này thật là ... thoát ẩn thoắt hiện em cũng không cảm ứng được khí tức của hắn.
triệu cơ đáp lại với giọng cổ quái.
dương tuấn vũ bị hắn dọa sợ không nhẹ, giữa rừng đêm đen thui, đang đi một mình lại mọc ra một người chỉ đường, nếu theo phim tây du ký thì đích thị là yêu quái. hắn quay đầu lại nhướng mày định nói gì thì đã thấy idle cười hì hì nhảy từ trên cây xuống:
- cùng đường, cùng đường thôi.
- ngươi cũng đi bắt kỳ nhông lửa?
- ừ, không chỉ kỳ nhông lửa, còn có đại bàng bạch biến. ồ, không phải ngươi cũng đi tìm hai thứ đó chứ?
thấy đôi mắt trợn tròn của dương tuấn vũ, idle hơi chột dạ hỏi.
- đúng thế. này, không phải yon phái ngươi đi bảo vệ ta chứ?
idle nghe vậy thì bĩu môi, lão già khọm sắp chết ấy tuổi gì mà sai khiến ta, chẳng qua là lần này ta định tìm chút nguyên liệu về nhờ simmon làm một thanh kiếm thôi.
- ồ. lại có chuyện trùng hợp như vậy, sao ngươi không nói trước lại đi lén lút theo sau?
idle ngẩn ra, ta quên không hỏi ngươi đi làm gì, ngươi cũng đâu có nói, mà ta cũng không lén lút đi theo sau, lúc ngươi đi ta còn ngủ lại một lát chỉ là cùng đường thôi.
dương tuấn vũ cạn lời, đích thị là hắn không nói mà idle cũng không hỏi, thôi kệ đi, nếu cùng mục đích thì việc thu thập hai loại nguyên liệu kia sẽ nhẹ nhàng hơn.
idle thấy đôi mày hắn giãn ra thì cười hê hê tiến đến khoác vai, híp mắt nói:
- này, kỳ nhông lửa là đồ ăn của đại bàng bạch biến, vừa hay chúng ta có thể ngồi đợi cơ hội, ngươi xử lý con thằn lằn chết bầm, ta làm thịt con đại bàng, được không?
- được.
thấy hắn trả lời dứt khoát như vậy idle vỗ bốp bốp mấy cái sảng khoái nói:
- tốt rồi. đỡ phí công ra bắt đại bàng thì kỳ nhông chạy, bắt kỳ nhông thì đại bàng bay. tiết kiệm
được không ít thời gian đấy. đi thôi, ta rất háo hức chờ thanh kiếm mới của simmon . ồ, hình như cây thương của ngươi bị hư hại không ít, nếu thu hoạch được nhiều thì lấy ra một phần nhờ lão sửa cho.
dương tuấn vũ cũng rất muốn nhưng độc long thương không phải thứ vũ khí thần binh bình thường, mặc dù theo thời gian kề vai chiến đấu cùng hắn chỉ thăng cấp từ hạ phẩm chiến tướng đạt tới thượng phẩm chiến tướng, nhưng hai từ “thăng cấp” đơn giản này sẽ khiến người ta đỏ mắt.
theo lời rin nói, vũ khí cấp quân chủ đã rất rất ít, đế hoàng càng không có, nhưng nếu tồn tại một loại vũ khí có