Idle thấy mình có chút chém gió quá đà, ngượng ngùng sửa lại:
- ừ, rèn một ra một đích thị có chút khó khăn, nhưng cũng chỉ nên rèn hai, ba lần ra một thanh chứ. đằng này một lúc lấy 6 lần nguyên liệu, đúng là làm khó những người đi săn mà.
- sao ngươi không đi mua nguyên liệu mà kêu ca gì?
- đắt lắm, không mua nổi.
- ngươi là vương của cửu giới mà cũng thiếu tiền sao?
idle bĩu môi:
- tiền đó ta không dùng đến, mà không nói tới tài sản của ta làm gì, ngươi cố gắng thăng cấp nghề
rèn của mình đi, sau này lấy 3 phần nguyên liệu thôi được chứ?
dương tuấn vũ thở dài:
- ta không dám hứa, đâu thể nói muốn thăng cấp là thăng được, tuy vậy nếu có ngày ta rèn được một thanh thượng phẩm thống lĩnh nhất định sẽ chỉ lấy của ngươi 3 phần nguyên liệu.
- ài, thế mới là anh em tốt chứ. dương lão đệ này, từ khi ngươi cùng rin, à, con bé đó vào đại điện ta đã nhìn ngươi rất thuận mắt rồi.
dương tuấn vũ thầm khinh bỉ, tên này nói phét không biết ngượng mồm, lúc hắn vào điện tên này ngủ như lợn chết, ngay cả khi chiến đấu với lus thì mãi sau hắn mới ngáp ngáp mở mắt được mấy lần.
- ồ, triệu cơ, anh có nhầm không, hình như khi hắn nói tới rin giọng có vẻ không bình thường lắm?
- đúng vậy, anh không cảm nhận sai đâu, rõ ràng khi hắn nói tới cô ấy tâm trạng đã biến đổi, nhịp tim vốn vô cùng đều đặn, thậm chí lúc nói dối liên mồm cũng không thay đổi một chút, vậy mà khi nói tới rin tim hắn đập liền hai cái liên tục.
- ngươi biết rin?
dương tuấn vũ không định lờ đi, hắn vừa nhớ lại ánh mắt phức tạp và uất hận của cô nàng khi nhìn thấy hình ảnh của idle khi lần đầu gặp trong điện. nếu hắn không nhầm thì chính vì idle nên cô mới nổi điên lên, tâm trạng kích động dẫn tới mất nhạy bén với ảo giác mà lus gây ra làm nổ ra một tràng quyết đấu của hắn và lus ngay sau đó. giữa hai người này chắc chắn có vấn đề.
khi nghe thấy hắn hỏi vậy idle cũng thu lại bộ dạng ngả ngốn:
- ừ, đã từng quen biết. thôi, nhanh chân kẻo bọn kỳ nhông lửa bị ăn sạch bây giờ.
dương tuấn vũ thầm khinh bỉ, không muốn nhắc tới thì thôi lại còn bịa ra lý do buồn cười, cứ như bọn hắn đến chậm thì loài kỳ nhông sẽ bị tuyệt chủng không bằng. tuy vậy, hắn cũng không định hỏi thêm, những việc không liên quan tới mình biết ít một chút cũng không thiệt thòi, rồi nhanh chân bước theo hướng idle rời đi.
...
đúng theo dự tính, hơn nửa ngày sau bọn họ đã có mặt ở ngọn bách diễm.
cảnh giống như tên, ngay khi tiến vào ngoại vi khu vực xung quanh ngọn bách diễm, dương tuấn vũ liền cảm thấy nhiệt độ ở đây đã tăng lên không ít, cây cối cũng thưa thớt dần, nếu có cũng là những cây dạng mọng nước, lá kim, đất đai đỏ rực, khô cằn.
- nơi này vốn là một ngọn núi lửa đang hoạt động khiến khí hậu bị ảnh hưởng không ít, tuy vậy kỳ nhông lửa lại rất thèm khát địa bàn như vậy, mà theo bọn chúng, đại bàng bạch biến cũng làm tổ ở những đỉnh núi cách đây không xa. mặc dù kỳ nhông lửa là món ăn hấp dẫn nhất của đại bàng, nhưng bọn chúng đương nhiên không dễ dàng nằm im chịu chết, ngược lại, cả hai đều là yêu thú cấp cao, nếu sơ sẩy một chút thì chưa kẻ nào mới là kẻ đi săn.
nghe idle phân tích hắn gật đầu, việc trộm thóc không được còn mất nắm gạo không phải là ít.
- vậy chúng ta ngồi đợi thời cơ? nhưng muốn tiến vào địa bàn của chúng để ẩn nấp chắc không dễ dàng gì.
- lần này may cho ngươi đi theo ta.
idle cười híp mắt, chẳng biết từ khi nào trên tay đã có nhiều hơn một cái bình ngọc nhỏ bằng ngón cái, mặt hắn kiêu ngạo nói:
- đây là xích viêm thảo dùng để ẩn thân.
dương tuấn vũ liền giơ ngón cái, tên này nhìn ngây ngô nhưng chuẩn bị không tồi. khứu giác của động vật vốn đã nhạy bén, yêu thú còn có cái mũi lợi hại hơn gấp trăm lần, nếu cứ thế tiến vào e rằng sẽ rất nhanh bị phát hiện, khi đó đối mặt không phải một con yêu thú mà sẽ là sự truy sát của cả đàn. riêng chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy sống lưng mát lạnh rồi.
- bôi vào là xong?
- ừ, nhưng phải cởi quần áo.
- cái này ...
- yên tâm, mặc đồ lót miễn cưỡng được. à, nhớ rắc lên cả vũ khí. toàn bộ phải xoa kín, nếu không kết quả sẽ rất thảm.
dương tuấn vũ nhướng mày:
- nếu vậy khi chúng ta nhảy ra đánh lén chẳng phải sẽ bị bọn chúng vây giết sao?
- có lý. sao ta không nghĩ đến nhỉ?
nghe hắn ngây thơ nói vậy, tuấn vũ cảm thấy mới ở cũng tên này hai hôm mà não mình đã nhức
sắp nứt ra được rồi.
idle gãi đầu:
- ngươi có cách khác không?
dương tuấn vũ thở dài, hắn cũng chưa nghĩ ra chủ ý nào tốt hơn.
- thôi, tới lúc đó kẻ nào chạy nhanh kẻ đấy thoát.
idle gật mạnh đầu hào hứng nói:
- ta chạy rất nhanh, những tên kia nếu không dùng thiên phú xé rách không gian thì chắc chắn không bằng ta. tuy vậy, ngay cả khi xé rách không gian ta cũng chưa biết ngán kẻ nào.
nghe vậy hắn chỉ biết cười khổ, tên này có vẻ rất tự hào về danh hiệu chạy trốn thì phải.
- ồ, mà ngươi chạy tốt chứ?
- cũng tạm được.
idle thấy vậy liền vỗ vai khen:
- khá lắm, kỳ nhông thì không lo, chỉ là bọn đại bàng bạch biến kia bay rất nhanh đấy, ừm, theo một tờ báo không uy tín cho lắm thì tốc độ nhanh nhất nó có thể đạt đến 400 m/s.
dương tuấn vũ nghe thế thì ngạc nhiên, tốc độ đó còn nhanh hơn tốc độ âm thanh "343 m/s". xem ra lần này phải chạy bán sống bán chết rồi, nhưng ai bảo hắn đi trêu chọc yêu thú chứ, đương nhiên muốn được thứ tốt phải liều mạng, trên đời này không có cái gì tốt từ trên trời rơi xuống cả.
thấy hắn rất nhanh điều chỉnh được tâm trạng thì idle thoáng ngạc nhiên, quả thực đạt được tốc độ như vậy không phải ai cũng làm được.
- tốt lắm, chuẩn bị rồi đi thôi.
hai người tiến vào một khu vực toàn những tảng đá lớn đỏ rực như lửa, lén lén lút lút trút bỏ quần áo, trên người chỉ còn một cái quần đùi ngắn ngủn, rồi nhanh chóng xoa phấn hoa lên, rất nhanh chỉ thấy lộ ra hai đôi mắt màu trắng trên thân hình đỏ chót.
- hình như hơi nóng.
- ừ, loại phấn này có chút tác dụng phụ, hơi nóng.
- m* kiếp, sao giống như sát ớt lên người vậy.
- ừ, nó vốn là một loại bột ớt mà, chẳng qua có màu đỏ với ẩn được mùi cơ thể.
dương tuấn vũ bây giờ cảm thấy vô cùng hối hận khi đi cùng tên này, hắn thật sự muốn chửi ầm lên. nhịn, ta nhịn.
nhìn bộ dạng phẫn nộ nhưng cố nhẫn nhịn kia, idle làm như không biết, tay vẫy vẫy:
- đi thôi.
cứ thế hai tên đỏ lòm nhanh chóng thoắt ẩn thoắt hiện trên bãi đá, cứ mỗi khi gặp đám kỳ nhông lửa đi dạo thì dừng lại, núp qua một bên.
tuấn vũ cảm giác toàn thân vừa nóng rực, vừa bỏng rát vô cùng khó chịu, nhưng thấy idle một cái nhướng mày cũng không có, hắn không khỏi nhìn kẻ này bằng ánh mắt khác. hắn thầm than: “tên này thật không đơn giản”.
cẩn thận di chuyển tới vùng khá trung tâm của ngọn bách diễm, idle ra hiệu dừng lại, rồi cả hai núp vào trong một u đá, cái đầu thi thoảng ngó nghiêng ra ngoài, bắt