Dương tuấn vũ cùng idle lao ra như tên bắn, cả hai chọn thời điểm vô cùng chính xác, ngay khi đại bàng chờ đợi con mồi rơi xuống vách đá, hai bộ móng sắc bén đang vươn ra chuẩn bị cắp con mồi đã mất lớp phòng ngự cuối cùng.
độc long thương sắc bén, khí tức âm trầm tới cực điểm, kết hợp với tốc độ phóng tới như một viên đại bác, “xoẹt” một tiếng đâm thẳng vào con thú đỏ rực đã vô lực chống cự. hổ săn thỏ cũng phải dùng toàn lực, đạo lý này hắn đương nhiên hiểu rõ.
nhưng tốc độ idle rõ ràng nhanh hơn một chút, ngay khi hắn xuất thương, bên tai nghe thấy một âm thanh rất nhỏ bằng tiếng nhật chứ không phải là tiếng zero bản địa, nhưng không hiểu sao khi nó vang lên toàn thân hắn cảm nhận rõ một thứ áp lực vô cùng đáng sợ khiến hắn rùng mình.
“xuất kiếm rồi”.
- dēmonsureiyā! "trảm quỷ!"
dương tuấn vũ khẽ liếc mắt nhìn sang, toàn thân idle đang bao phủ một thứ kỳ dị tà ác vô hình. theo lưỡi kiếm hắn chém ra, không khí như đang gào thét, sợ hãi điên cuồng chạy trốn, một thứ kiếm khí vô hình bá đạo muốn cắt đôi trời đất, đích của nó chính là con đại bàng bạch biến trước mặt.
trong khoảnh khắc ấy, dương tuấn vũ phát hiện toàn thân con đại bàng dựng đứng, đồng tử trắng dã co nhỏ cực độ, rõ ràng nó cảm thấy một sự nguy hiểm trí mạng đang đánh tới. chỉ có điều hai kẻ nhân loại giảo hoạt chọn thời cơ vô cùng chính xác, đúng thời điểm nó đang khoái chí thả lỏng mà chuẩn bị thu hoạch thành quả thì ra tay.
- kéc kéc!
miệng đại bàng phát ra tiếng thét kinh hoàng, đôi cánh trắng muốt hoảng loạn vỗ càng làm nó không thể di chuyển theo ý muốn, cơ hội đã hết, đối diện với nó chính là một chiêu sắc bén tới cực điểm.
- kécccc! kec....
“thật khủng bố!”
dương tuấn vũ chân đạp vào vách núi giữ cho thân hình vững chắc lại, ánh mắt trầm trọng nghĩ về một chiêu vừa rồi. trong đầu suy tính xem làm sao có thể phá giải, nhưng hắn chợt nhận ra, thứ áp lực kia dường như khiến đối thủ yếu bóng vía lập tức đông cứng, muốn thoát khỏi là chuyện không tưởng, kẻ bị tấn công như rơi vào một ngục giam vô hình.
con đại bàng khi nãy giờ nào còn chút oai phong nào, khí tức hư nhược, trước người có một vết máu rất chói mắt kéo dài từ cổ tới chân, miệng vết thương sâu hoắm, nó kêu thêm được mấy tiếng yếu ớt rồi rơi xuống. idle nhoáng cái túm chặt cổ rồi bẻ “crắc!” một tiếng, đôi đồng tử trắng bạc nhanh chóng mất đi sư sống.
“hắn rất quyết đoán, một khi ra tay là không chừa một cơ hội nào cho kẻ địch”.
dương tuấn vũ không khỏi nhìn thêm mấy lần vào cái tên vừa mấy phút trước còn như kẻ ngốc, giờ chẳng khác nào một ác quỷ hung tàn đáng sợ.
vẻ mặt nghiêm túc của idle chỉ xuất hiện tới khi tiếng xương cổ con đại bàng gãy rồi lập tức biến mất. hắn quay sang thấy dương tuấn vũ đang túm cổ con kỳ nhông đã chết cười toe toét, rồi bất chợt trợn mắt miệng hô lớn:
- chạy!
dương tuấn vũ bị tiếng thét của hắn giật mình tỉnh lại, trong lòng thầm chửi “thằng ngốc này”, đúng như phán đoán của hắn, tiếng thét kia làm bầy hung thú toàn thân là đá dung nham tỉnh lại, đôi mắt đỏ rực như máu kêu lên chói tai giống lệnh triệu tập, rồi tất cả lao ầm ầm tới vị trí của hai tên nhân loại đốn mạt kia, vừa chạy chiếc lưỡi dài điên cuồng bắn vào vách núi làm đá rơi ầm ầm.
trên trời, đám đại bàng vẫn đang ngơ ngẩn vì biến cố của đồng bạn cũng theo tiếng hét sực tỉnh, đôi mắt vốn trắng dã càng thêm lạnh lẽo, chúng như những viên đạn xé gió lao xuống.
dương tuấn vũ thấy da đầu tê dại, hắn không còn tâm trí mà chửi tên đồng đội ngu như heo kia nữa, ba chân bốn cằng có bao nhiêu đều đem ra điên cuồng chạy.
trên đường chạy trốn, hắn cũng được nếm thử sức công kích của chiếc lưỡi kỳ nhông lửa và đôi móng vuốt của đại bàng bạch biến, mới đầu còn tung chiêu ra đỡ, nhưng khi cảm thấy lực tấn công chẳng kém mình thì lập tức xoay người né tránh cắm đầu chạy, nếu bị vây lại đây thì xác định chưa đầy một giây sẽ bị xé nát.
cả hai quần áo cũng không kịp nhặt, chỉ dám túm lấy cái xác con lôi báo rồi tiếp tục lao vào khu rừng.
cũng may tốc độ cả hai không phải vừa, lại trốn được vào khu rừng ngày càng rậm rạp cách núi bách diễm càng lúc càng xa, tới lúc đó đám hung thú mới dừng lại gào thét điên cuồng rồi không cam tâm quay người rời đi, đây đã ra ngoài lãnh thổ của bọn chúng, nếu bất chấp mà lao vào sẽ đánh động tới các thế lực yêu thú khác.
chạy hơn nửa ngày mới thoát khỏi sự truy sát gắt gao, dương tuấn vũ thở hồng hộc ngồi bệt xuống đất, người dựa vào một gốc cổ thụ cao hàng trăm mét, ánh mắt oán hận nhìn sang idle. hắn cũng không khá hơn mấy, tuy vậy một tay vẫn giơ cổ con đại bàng lớn gấp chục lần người mình nhe răng cười phấn khởi.
cơ mặt dương tuấn vũ giật giật, làm bạn chiến đấu với tên này sớm muốn cũng bị hắn hại chết, nhưng hiện tại sức mạnh vẫn còn thấp hơn người ta một bậc, hắn đành phải nhẫn nhịn.
nhìn sắc mặt tuấn vũ không vui, idle thu lại nụ cười, tay còn lại không cầm con hung thú giơ lên gãi gãi ót, hắn không biết mình làm sai cái gì. bộ dạng này rất quen, giống hệt như những lần hắn cùng yon, faith và gray đi làm nhiệm vụ.
giọng nói vẫn mang vài phần gấp gáp là minh chứng cho lần chạy trối chết vừa rồi, hắn e dè hỏi:
- này, sao thế? thu hoạch lớn vậy phải vui lên chứ?
dương tuấn vũ nhếch mép nở nụ cười, có điều nụ cười méo xẹo của hắn khó coi như khóc dở mếu dở làn idle cười khan. hắn như nghĩ tới điều gì, tay thả con đại bàng xuống gật đầu:
- ta đi hái rau muống.
dương tuấn vũ ngẩn ra, vừa thoát thân lại đi hái rau muống, chẳng lẽ xử lý xác hai con hung thú này có gì khác biệt với các con khác?
thấy tên này bình thường rất thông minh, tới lúc này lại trưng ra bộ mặt đần thối, idle tiến tới nhìn ngó một hồi rồi vỗ vỗ vai:
- này, khi nãy chạy trốn không bị tảng đá nào rơi vào đầu chứ? có chiến lợi phẩm rồi thì đem chúng ra làm thịt thôi, ta đi hái rau tí làm nồi canh rau. ừ, khi nãy chạy ta nhìn thấy không ít gia vị: hồ tiêu, ớt, gừng xả đủ cả.
idle mắt sáng lên, gương mặt vô cùng đắc ý cứ như vừa phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, vừa nói hắn còn không ngừng “ực ực” nuốt nước bọt.
dương tuấn vũ bóp bóp trán, thở dài, phất tay ra hiệu hắn đi đi.
idle gật đầu cái rụp rồi hớn hở chạy đi, nhưng vừa đi được một đoạn lại quay về:
- ta quên mất. hình như xung quanh đây không có cái hồ nào, không thể hái rau muống rồi.
đáp lại lời hắn là sự bùng nổ của tuấn vũ, gạch đá như mưa ném tới con lợn chết bầm.
idle cuống cuồng né tránh, quay người chạy mất dạng, chỉ còn âm thanh vọng lại làm dương tuấn vũ chợt dâng lên sự đồng cảm sâu sắc:
- sao ngươi giống con mụ faith vậy!
thì ra bọn họ cũng bị tên này cho ăn không cục tức a. tuy vậy không thể phủ nhận vì có hắn tham gia mà chuyến đi thu thập nguyên liệu này hoàn thành sớm hơn dự tính, cứ nghĩ cần hơn nửa năm mới xong xuôi, vậy mà chỉ mới hơn một tháng đã có trong tay những thứ cần thiết.
dương tuấn vũ siết chặt nắm đấm, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn về nơi xa, miệng khẽ lẩm bẩm:
- diệp minh châu! em nhất định phải chờ anh tới.
...
trong lúc dương tuấn vũ thu