Năm ngón tay Linh Mục Địch buông lỏng, mặc kệ kiếm bị rút đi, hắn giơ tay ngăn cản một chưởng đánh tới.
Bành!
Hàn băng chân khí bị một chưởng của Linh Mục Địch đánh nát, nhưng mà nửa thân thể của hắn bị đóng băng.
Phong Yếu Ly lập tức xuất hiện sau lưng của hắn, trở tay chém một kiếm vào cổ hắn.
Phanh!
Một tiếng va chạm lớn sinh ra, lãnh kiếm băng sương chém vào cổ Linh Mục Địch nửa tấc.
Linh Mục Địch dường như không có phản ứng quá lớn, thân thể chấn động đánh vỡ băng tinh, sau đó tay phải sờ lên cổ của mình.
Vết rách khôi phục với tốc độ cực nhanh, lãnh kiếm băng sương vẫn khảm vào cổ của hắn.
- Ngươi...
Phong Yếu Ly mở to mắt ra nhìn cảnh này.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu mừng thầm, thân thể Hồ Lô Tiểu Kim Cương dung hợp trí nhớ nguyên kim, có thể khôi phục trong thời gian cực ngắn.
Hơn nữa Phong Yếu Ly tuy có thể hoạt động tự do trong Thái Cực Phong Thiên Ấn, nhưng hiển nhiên thực lực giảm bớt đi nhiều, nếu không với kiếm thế bá đạo vưa rồi, thân thể Hồ Lô Tiểu Kim Cương cũng không gánh được một kiếm này, càng đừng đề cập đầu còn trên cổ.
Linh Mục Địch vẫn không chút hoang mang, hắn cầm lãnh kiếm băng sương khảm vào cổ mình xuống, hai tay bấm niệm pháp quyết, lòng bàn tay ngưng kết ra đóa hoa màu trắng.
Đóa hoa trắng như tuyết, lại gần như trong suốt, giống như nó chưa từng tồn tại.
- Băng sát tâm diễm!
Hắn nói ra bốn chữ này, hay tay của hắn kết ấn đánh vào đóa hoa, lại đập thẳng vào Phong Yếu Ly trước mặt.
Phong Yếu Ly nheo mắt, trong lòng nhận ra nguy hiểm. Đóa hoa nhỏ nhìn như vô hại, bình thường không chút bắt mắt đó lại khiến Phong Yếu Ly nâng cao cảnh giác gấp đôi.
Tay Phong Yếu Ly không ngừng bấm quyết, ấn ký hiện ra trên bầu trời. Các loại băng văn xuất hiện trong lòng bàn tay, tiếp theo Phong Yếu Ly vỗ xuống đóa hoa nhỏ.
Thế giới yên lặng gần như không có thanh âm, chỉ còn ánh sáng lấp lánh trước mắt mọi người.
Hỏa hoa trắng, băng tinh màu lam, vầng sáng hai loại màu hòa vào nhau như pháo hoa nở rộ.
Ánh sáng khủng bố đó khuếch tán, biểu tình của mọi người kinh sợ, sau đó mới nghe tiếng nổ kinh thiên động địa.
Nguyên Tuyết chi quốc rung rinh, vạn tuyết hòa tan, trời sụp đất nứt.
Phong Yếu Ly vừa kinh vừa sợ hét to:
- Cái gì? Có thể đỡ được một chưởng của ngô?
Ánh sáng màu lam không ngừng đè xuống trùng kích băng sát tâm diễm, uy thế vượt qua đối phương nhưng lực lượng thuộc tính thì không chia trên dưới, thậm chí yếu thế hơn một chút.
Không biết rằng trong lòng Linh Mục Địch càng giật mình, luôn mặt luôn bình tĩnh ung dung đã dao động.
Một chưởng màu xanh thẳm của đối phương có thể áp chế băng sát tâm diễm!
Trừ Lý Vân Tiêu, Bắc Quyến Nam ra, những người khác không lộ vẻ giật mình gì, vì bọn họ không biết Băng Sát Tâm Diễm là cái chi.
Lòng Lý Vân Tiêu dậy sóng thần, hét thất thanh:
- Sao có thể như vậy? Loại lực lượng này là gì?
Chân nguyên của Phong Yếu Ly thuộc khí cực hàn, cùng đường với Bắc Minh thế gia nhưng không giống nhau.
Của Phong Yếu Ly là hàn thuần túy, lạnh, băng đến mức tận cùng. Bắc Minh thế gia thì trong hàn chứa âm, thậm chí lực lượng cực âm là chính, người trúng chiêu sẽ gặp hậu hoạn vô cùng, hơn phân nửa công thể bị hủy.
Ngày xưa Tiêu Khinh Vương trúng một chút khí âm hàn này mà mấy năm sau như phế nhân.
Tính ra lực lượng chân nguyên của Phong Yếu Ly quang minh chính đại hơn.
Con mắt ti hí của Hồ Lô Tiểu Cương Kim nhìn chằm chằm khí lam thẳm, chợt con ngươi co rút, nhớ ra điều gì đó.
Hồ Lô Tiểu Cương Kim giật mình kêu lên:
- Đây là Thái Sơ Chân quyết!
Phong Yếu Ly rùng mình, kinh kêu:
- Ngươi là ai?
Phong Yếu Ly vung mạnh cánh tay phát ra tiếng xé gió chói tai. Lãnh kiếm băng sương rút từ trong cổ Hồ Lô Tiểu Cương Kim ra chém hướng trán Linh Mục Địch.
Trên đời này chưa bao giờ tồn tại thân bất tử, dù là đại thành thánh thể cũng có khiết huyệt chết. Trong một lúc Phong Yếu Ly không tìm được chính xác tử huyệt của đối phương, chỉ có thể chém lung tung, trước tiên chém thành bảy, tám khúc rồi tính tiếp.
Tinh thần Lý Vân Tiêu rung động, con ngươi co rút.
Khí thế màu xanh thẳm đó vô cùng mênh mông, bao