Chấp chưởng Bắc vực?
Tập thể não chết máy, không kịp phản ứng với bốn chữ này, không thể tưởng tượng là loại tình huống nào. Hơn một nửa người lộ ra vẻ nghi ngờ.
Bắc Quyến Nam cau chân mày thanh, nàng không biết Thái Sơ Chân quyết là vật gì.
Bắc Quyến Nam hỏi:
- Đại nhân, Thái Sơ Chân quyết lợi hại đến thế sao? Có thể đối kháng với Băng Sát Tâm Diễm.
Linh Mục Địch gật đầu, nói:
- Nếu là lực lượng Thái Sơ Chân quyết hoàn chỉnh đủ đối kháng Băng Sát Tâm Diễm của ma chủ ngày xưa, chứ không phải đóa hoa nhỏ như đồ chơi trong tay ta. Không biết tại vì ngủ say quá lâu làm hắn không đủ lực lượng hay vì chưa hoàn toàn nắm giữ Thái Sơ Chân quyết.
Bắc Quyến Nam giật mình kêu lên:
- Có thể đối kháng ma chủ?! Tại sao ta chưa từng nghe nói về thần quyết như thế?
Những người khác cũng biến sắc mặt, nhiều ít đánh hơi được mùi kỳ lạ.
Vẻ mặt Linh Mục Địch sùng kính ngước lên nhìn Lý Vân Tiêu, dường như cố ý nói cho hắn nghe:
- Ngày xưa hai vị đại nhân Giới Vương và Diễn Thần tu luyện thần thông là Đại Giới thần quyết, Đại Diễn thần quyết. Thái Sơ Chân quyết là công pháp không thua kém gì hai thiên thần quyết này.
Lòng Lý Vân Tiêu rung lên, lần đầu tiên hắn nghe cái tên Giới Vương và Diễn Thần.
Bắc Quyến Nam hoàn toàn biến sắc mặt, giật m,ình không nói nên lời.
Xa Vưu mở miệng nói:
- Nếu chân quyết lợi hại như vậy hay chúng ta lại vào Tuyết chi quốc cướp nó đi?
Ác Linh hung hăng nói:
- Tốt tốt, giết trở lại, cướp thân thể Họa Đấu!
Mục Chinh nói:
- Ta cảm thấy không nên lại đi mạo hiểm, dù sao mục đích chuyến đi đã hoàn thành, Thái Sơ Chân quyết gì đó chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương.
Mục Chinh không muốn dấn thân vào nguy hiểm, vì trong lòng gã biết rõ dù lấy được chân quyết cũng không có phần mình, chẳng liên quan gì đến gã.
Linh Mục Địch mở miệng hỏi:
- Lý Vân Tiêu, ngươi cảm thấy thế nào?
Lý Vân Tiêu hỏi ngược lại:
- Đại nhân cảm thấy nếu chúng ta lại đi vào thì phần thắng là bao nhiêu?
Linh Mục Địch trầm ngâm nói:
- Dù Phong Yếu Ly có thể thi triển thêm một lần Thái Cực Phong Thiên Ấn cũng không phong được bao lâu, thắng thua là năm mươi năm mươi.
Lý Vân Tiêu khẽ thở dài:
- Ài, ta cũng muốn đi vào lần nữa. Tuy Thái Sơ Chân quyết rất tuyệt nhưng như Chinh trưởng lão nói, đó là trăng trong nước, hoa trong gương. Ta chỉ tiếc Lãnh Kiếm Băng Sương của mình, làm bạn với nhau lâu như vậy đột nhiên đánh mất, rất là không nỡ. Nhưng các vị có phát hiện hay không? Lực lượng cuối cùng đẩy chúng ta ra chính là giới lực tinh thuần nhất.
Mọi người kinh ngạc kêu lên:
- Giới lực?
Cả đám cẩn thận ngẫm lại.
Giới lực cũng có mạnh có yếu, có lớn có nhỏ. Mạnh nhất đương nhiên là giới lực của Thiên Vũ giới, đó là căn nguyên của tất cả quy tắc.
Linh Mục Địch nói:
- Giới lực của Tuyết chi quốc sao?
Lý Vân Tiêu gật đầu, nói:
- Đúng rồi. Ngày xưa ta luyện chế Kiếm Trảm Tinh Thần, cuối cùng không thể thành thánh khí là vì thiếu loại giới lực tinh thuần này. Ta chỉ có thể dùng lực lượng kiếm giới thay thế, cho nên chẳng ra cái gì, rơi vào cấp thấp. Phẩm chất của Lãnh Kiếm Băng Sương không dưới Kiếm Trảm Tinh Thần ta, đồn rằng kiếm này do người khác đúc nhưng hơn phân nửa có liên quan Phong Yếu Ly.
Linh Mục Địch biến sắc mặt nói:
- Theo ý ngươi là chỉ cần Phong Yếu Ly dẫn độ giới lực Tuyết chi quốc vào Lãnh Kiếm Băng Sương thì sẽ nâng cao phẩm cấp thánh khí này?
Viên Cao Hàn cũng giật mình, gã là luyện thuật sư đỉnh cửu giai, về mặt lý luận đăng phong tạo cực, hiểu ngay then chốt trong đó.
Lý Vân Tiêu nói:
- E rằng việc dẫn độ đã hoàn thành từ lâu.
Xa Vưu nhíu mày hỏi:
- Là sao?
Linh Mục Địch trầm ngâm nói:
- 0ta hiểu ý ngươi rồi. Bây giờ ngẫm lại giới lực cuối cùng đúng là vậy, đó là giới lực Tuyết chi quốc tinh thuần. Phong Yếu Ly mới thức tỉnh, không thể nào rút giới lực Tuyết chi quốc ra nhanh như vậy, chỉ có thể là đã làm việc này từ ngày xưa. Điểm quan trọng nhất nằm trong Thái Sơ Chân quyết, cứ thế suy rá Tuyết chi quốc phát ra là không gian trong kiếm.
Mọi người mờ mịt nghe.
Mấy luyện thuật sư càng hết hồn.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
- Ngày xưa đã xảy ra chuyện gì? Chiêm bặc sư và Phong Yếu Ly luyện hóa không gian nguyên quốc gia vào Lãnh Kiếm Băng
- Các vị quay vào trong Giới Thần Bi của ta đi.
Mọi người lắc người biến mất, mặc cho giới lực kéo vào trong. Chỉ có Mục Chinh là cơ mặt co giật không nhúc nhích.
Rất nhanh chỉ còn lại hai người, Lý Vân Tiêu cười nói:
- Mục Chinh đại nhân, làm phiền đại nhân đưa ta ra ngoài.
Mục Chinh lấy Vô Tình Chung ra:
- Đó là đương nhiên.
Đinh!
Đinh!
Tiếng chuông ngân vang trong Thâm U Thủy Kính, bóng dáng hai người biến mất khỏi con sông, lát sau xuất hiện trên bầu trời Bắc hải.