Trên bầu trời khu vực biển quanh đảo La Phù xôn xao, tiếng thổn thức la hét.
Nhiều người thầm hối hận, sớm biết Bích Lạc tông đưa ra một tiểu nữ hài dự thi thì bọn họ đã liều lĩnh cướp số hai mươi ba rồi.
Mi Hoành Huyết Nha cung cơ mặt co giật ai áon liếc Thang Huy Dạ trong cơ khôi di động, hừ lạnh một tiếng.
Ba người Thiên Tiệm Nhai ngạc nhiên nhìn Tiểu Hồng chằm chằm mới tin là mình không nhìn lầm.
Tiểu Hồng hơi căng thẳng, ấp úng nói:
- Ta . . . Ta là số hai mươi ba.
Hữu Cầm Phi cười khổ nói:
- Ta biết, có số hai mươi ba không?
Lúc trước thấy Bích Lạc tông cướp số hai mươi ba thì ai dám tự sát đi giành? Nên không ai đáp.
Trán Hữu Cầm Phi nổi gân xanh, phất tay nói:
- Tiểu cô nương, thăng cấp vòng sau.
Tiểu Hồng mừng như điên, liên tục khom người vái chào:
- Đa tạ, đa tạ ba vị gia gia.
Tiểu Hồng vui vẻ bay vào chiến hạm Bích Lạc tông.
Mọi người nghẹn lời ngước nhìn bảng đối chiến trên màn sáng. Vòng tiếp theo tiểu cô nương sẽ đấu với Vu Thánh Kiệt của Phi Long tông, cả đám thầm hâm mộ Phi Long tông may mắn.
Thang Huy Dạ rất vui vẻ, cười ngoác miệng tận mang tai.
Phù Diêu thánh cung được chú ý cũng phái tuyển thủ dự thi ra, là nữ đệ tử tên Thanh Ti mà Lý Vân Tiêu từng gặp ở Đông hai, chính là là thần thông thánh thể đời này của Phù Diêu thánh cung.
Lý Vân Tiêu nhìn kỹ, lúc trên Đông hải thiếu nữ là Vũ Đế đỉnh bát tinh, hiện tại quả nhiên đột phá, tu vi cảnh giới ngang ngửa hắn,lên trung giai cửu tinh.
Biểu tình Mục Chinh trầm trọng nói:
- Tuy nàng này không mạnh bằng Vân thiếu gia nhưng không thể khinh thường, nếu gặp phải hy vọng Vân thiếu gia chú ý cẩn thận.
Lý Vân Tiêu gật đầu, nói:
- Tuy nàng này chỉ có tu vi trung giai cửu tinh nhưng e rằng sức chiến đấu đã đến đỉnh. Theo ta thấy thực lực của nàng chưa chắc dưới Ngạo Vô Tâm. Thánh thể của Phù Diêu thánh cung quả nhiên danh bất hư truyền.
Nữ nhân đáp xuống đảo La Phù, mỉm cười nói:
- Người dự thi của Phù Diêu thánh cung, Trình Thanh Ti kính chào ba vị đại nhân.
Hữu Cầm Phi xem xét Trình Thanh Ti mấy lần, vẻ mặt khen ngợi vuốt râu cười nói:
- Quả nhiên là tư chất trác tuyệt, tuyệt đại giai nhân. Theo lão phu thấy nếu không có ai đó mặt dày vô sỉ thì số một vũ quyết lần này sẽ quyết định giữa ngươi và Ngạo Vô Tâm.
Trình Thanh Ti mỉm cười nói:
- Mặc kệ ai đệ nhất, có thể chiến đấu một trận với Cảnh Thất đại nhân, và cả Vô Tâm ca ca là ta đã rất vui vẻ.
Ngạo Vô Tâm ở phía xa mặt đỏ ửng, ngại ngùng núp sau lưng đầu đà mập, rất là thẹn thùng.
Trình Thanh Ti không thăng cấp trực tiếp, có tên xui xẻo cướp được dãy số giống nàng, kiên trì lên đảo.
Trình Thanh Ti hỏi:
- Ngươi cảm thấy ta là hạng nữ lưu dễ ăn hiếp phải không?
Người kia vội vàng lắc đầu phất tay nói:
Trong phút chốc thanh Ti đại nhân chiết sát ta!
Trình Thanh Ti hỏi:
- Vậy tại sao ngươi lấy cùng số với ta?
Người kia vẻ mặt cay đắng, nói:
- Tại hạ thực lực thấp, đâu thấy rõ nhiều số, tùy tiện chộp một cái.
Người xung quanh cười ồ lên.
- Ha ha ha!
Có thể trong thời gian ngắn phân biệt tất cả con số, cố gắng né thoát móng vuốt cường giả thì bản thân đều là tông phái có thực lực nhất định.
Trình Thanh Ti bị chọc cười, nàng buồn cười nói:
- Vậy ngươi lại đây để ta đánh ngã đi.
Người kia nóng nảy vội thụt lùi ra sau, phân bua:
- Ta . . . Ta nhận . . .
Chữ ‘thua’ chưa thốt khỏi môi đã bị Trình Thanh Ti một đấm đánh trúng ngực, té xỉu trên đảo.
Chưởng môn của môn phái người đó vội đứng dậy hét to:
- Nhận thua, chúng ta nhận thua!
Chưởng môn bay xuống đảo La Phù, mang đệ tử đó đi.
Hữu Cầm Phi nói:
- Trình Thanh Ti thăng cấp.
Không lâu sau đến lượt số bảy mươi bảy. Mọi người tập trung nhìn vào cơ khôi di động, đáng tiếc có kết giới phòng ngự, bọn họ không thấy rõ tình huống bên trong.
Lý Vân Tiêu nhảy ra, đáp xuống dảo, ném só thứ tự qua:
- Tại hạ là Lý Vân Tiêu, người dự thi của Mục gia lần này.
- Lý Vân Tiêu?
Tuy cái tên này vang vọng đại lục Thiên Vũ nhưng không nổi trong tông môn ẩn thế, ít ai biết.
Nhưng người biết tiếng đều hoàn toàn biến