Lý Vân Tiêu nói:
- Ta không rõ ràng chuyện trong Bích Lạc tông nhưng Tiểu Hồng tuyệt đối là siêu cao thủ. Còn cái tên giả mạo ta này có lẽ thực lực còn trên cả Tiểu Hồng.
Mục Trang kinh ngạc hỏi:
- Khoa trương vậy sao? Ta thấy người này rất bình thường, trong thiên hạ không nhiều người lừa được bổn tọa, Diệu Pháp Linh Mục của Chinh trưởng lão.
Lý Vân Tiêu gật đầu, nói:
- Đúng rồi, ta cũng không nhìn thấu hắn, nhưng vì vậy chứng minh người này càng không đơn giản.
Mục Chinh cười to bảo:
- Ha ha ha! Ta còn tưởng vì nguyên nhân gì. Vân thiếu gia lo nhiều rồi, thực lực của người này chỉ có thế là cùng, lần này Long Nha sơn trang bị hố to.
Lý Vân Tiêu không cãi lại, chỉ lạnh nhạt nói:
- Tuy ta không quen trang chủ Bất Động Quy Lâm nhưng trưởng lão cảm thấy đó là loại người dễ bị lừa sao? Tặng đôi nữ nhi song sinh ra ngoài?
Mục Chinh trợn to mắt nói:
- A . . . Thì . . .
Tuyệt Thiên Hàn tuyệt đối không dễ bị lừa, cực kỳ gian manh, trong trong môn ẩn thế thuộc mấy người Mục Chinh e ngại nhất.
Con ngươi Mục Trang co rút, Lý Vân Tiêu nói thế làm gã thấy áp lực. Tuyệt Thiên Hàn rất yêu thương đôi nữ nhi của mình, làm sao có thể dễ dàng bị lừa phĩnh?
Lý Vân Tiêu kể sơ chuyện ở thành Vĩnh Tương ngày trước, mọi người nghe trợn mắt há hốc mồm.
Mục Chinh xoe tròn mắt:
- Cái . . . Này . . . Rốt cuộc là loại người gì vậy?
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:
- Xem ra người này quen thói háo sắc, nhưng tại sao lần nào cũng mạo danh ta đi lừa gạt, chuyên làm hỏng danh tiếng của ta? Không cần làm vậy đi.
Mục Trang nói:
- Nghe Vân thiếu gia nói làm bổn tọa luôn nghĩ kẻ địch lớn nhất là Cảnh Thất vô sỉ nhưng không ngờ có nhiều biến số như vậy.
Mục Chinh cười nói:
- Có nhiều biến số hơn nữa ta vẫn cực kỳ tin tưởng vào Vân thiếu gia.
Ngày đó để lại ấn tượng quá sâu cho Mục Chinh, dù Mục Trang, Ngô Đại Thành mạnh cách mấy cũng không thể thoát khỏi uy lực nhát kiếm kia.
Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng, không nhẹ lòng nổi.
Nhưng Lý Vân Tiêu không phải loại người nhát gan, thầm nghĩ: Nếu ngươi đã ba phen bốn lượt nhằm vào bản thiếu gia, mạo danh ta lừa sắc vậy bản thiếu gia chờ xem ngươi rốt cuộc là người nào?
Trên đảo La Phù, Hữu Cầm Phi nhíu mày hỏi:
- Cũng tên Lý Vân Tiêu? Ngươi là thật sự hay người của Mục gia là thật?
Ngô Đại Thành trợn to mắt chỉ vào mình, la lên:
- Tất nhiên ta là thật sự!
Ba người Thiên Tiệm Nhai có cảm giác kỳ lạ, nhưng so tài vũ quyết, tên tuổi gì đó chẳng là gì, quan trọng là tuổi và thân phận.
Hữu Cầm Phi nói:
- Nhờ hai vị kiểm nghiệm cốt linh của hắn.
Ông Dương Vũ, Vương Thiên Lộ lập tức xuất hiện bên cạnh Ngô Đại Thành, thi triển ấn quyết tra xét liên tục đánh vào người gã.
Ngô Đại Thành tức giận mắng:
- Người lúc trước không cần điều tra cốt linh tại sao cố tình điều tra ta? Đây là không tin tưởng Lý Vân Tiêu ta, không tin tưởng Bất Động Quy Lâm!
Hữu Cầm Phi lạnh lùng nói:
- Sao nói nhảm nhiều vậy?
Ông Dương Vũ, Vương Thiên Lộ tra xét một lần rồi lùi về sau lưng Hữu Cầm Phi:
- Cốt linh biểu hiện tròn hai mươi tám tuổi.
Hữu Cầm Phi phất tay nói:
- Thông qua.
Ngô Đại Thành hừ mạnh biểu lộ cực kỳ bất mãn, bay về chiến hạm Long Nha sơn trang. Ngô Đại Thành cố ý vô tình liếc hướng cơ khôi di động, ánh mắt nửa cười nửa không như nhìn thấu phòng ngự của cơ khôi di động.
Lý Vân Tiêu và ánh mắt kia giao nhau, lòng thầm giật mình, cảm giác lạnh lẽo lan tràn trong người.
- Mạnh quá!
Tim Lý Vân Tiêu rung lên, quả nhiên hắn đoán đúng.
Đối phương tỏ rõ khiêu khích, biết chắc đã bị nhìn thấu nên không thèm ngụy trang nữa, không kiêng nể gì.
Mục Trang cảm giác Lý Vân Tiêu căng thẳng, nhíu mày hỏi:
- Vân thiếu gia, làm sao vậy?
Lý Vân Tiêu trả lời:
- Mới rồi ánh mắt của Ngô Đại Thành làm ta cảm thấy lòng lạnh lẽo, thật sự sâu không lường được. Thực lực của người này đã đến trình độ cực kỳ khủng bố.
Mục Trang biểu tình cực kỳ khó xem nói:
- Hôm nay khủng bố? Chẳng lẽ là đăng phong tạo cực? Quá khoa trương rồi.
Biểu tình Lý Vân Tiêu trầm tư, mắt lóe tia sáng lạnh
- Đăng phong tạo cực sao . .