Lý Vân Tiêu cùng Tô Liên Y ngồi ở dưới, còn có một đôi song bào thai tỷ muội xinh đẹp như hoa bồi ở phía bên phải, khuôn mặt hai người lo nghĩ, tiều tụy không thể tả, không nói một lời.
Bầu không khí trong điện có chút áp lực, trong lúc mơ hồ còn có thể nghe tiếng khóc nhỏ của hai tỷ muội.
Trận thế này, Lý Vân Tiêu vừa thấy liền hiểu được, mỉm cười nói:
- Đại nhân đến cùng có chuyện phiền não gì, chẳng lẽ là vì Ngô Đại Thành?
Cánh tay Tuyệt Thiên Hàn chấn động, cầm không được chén rượu, làm nó đổ ở trên bàn.
Hai tỷ muội cũng ngừng khóc, ngẩng đầu lên, hai mắt đều đỏ bừng.
Tuyệt Thiên Hàn vội nói:
- Chính phải! Vân Tiêu công tử quả nhiên liệu sự như thần! Công tử có biết Ngô Đại Thành hiện ở nơi nào không?
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ: Ngươi cũng cho hai nữ nhi chạy tới khóc, nếu ta còn đoán không được, vậy chỉ số thông minh của ta không phải quá bình thường sao.
Hắn giả vờ kỳ quái nói:
- Ngô Đại Thành là rể hiền của đại nhân, sao hỏi tới ta?
Tuyệt Thiên Hàn kêu khổ không ngừng, than thở nói:
- Hắn rốt cuộc là vẫn phải chết? Ai, ai, mỗi ngày gặp hai ái nữ lấy nước mắt rửa mặt, ta đây làm cha tim như đao cắt a!
- Ô ô ô!
Hai mỹ nữ lần thứ hai ô ô, lấy khăn che mặt.
Tuyệt Thiên Hàn nói:
- Lúc đó chuyện trong Vân Thê đại trận, mong Vân Tiêu công tử có thể thuật lại, không hề giấu giếm nói cho ta biết.
Lý Vân Tiêu suy nghĩ một chút nói:
- Lúc đó trong đại trận, ta cũng không có gặp hắn. Hơn nữa lúc đó ta còn cố ý tìm người này, lại không có bất luận đầu mối. Nói cách khác sau khi tiến nhập đại trận không lâu, hắn liền tiêu thất.
- Tiêu thất? Lấy suy đoán của Vân Tiêu công tử, hắn sống hay chết?
Trong mắt Tuyệt Thiên Hàn lóe lên một tia tinh mang, vội vàng hỏi.
Lý Vân Tiêu tránh không đáp, mà là cười nói:
- Chết thì sao, sống thì sao? Đại nhân là lo lắng cho nữ nhi của mình sao?
Tuyệt Thiên Hàn nghiêm mặt nói:
- Tự nhiên. Hắn nói như thế nào cũng là con rể của Long Nha Sơn Trang ta, ta há có thể không quan tâm.
Lý Vân Tiêu như thực chất nói:
- Lấy Chân Long Pháp Thân của hắn, ở trong hoàn cảnh đó, người có thể giết hắn không nhiều, lấy cái nhìn của ta, hơn phân nửa là chạy thoát.
- Chạy thoát sao...
Tuyệt Thiên Hàn trầm ngâm, trong mắt lóe ra thần sắc bất định, tựa hồ rất có tâm sự.
Hai nữ nhi càng khóc lớn hơn.
Tỷ tỷ khóc ròng nói:
- Xem ra hắn là ghét bỏ tỷ muội chúng ta, nói những lời kia tất cả đều là giả, lừa đảo, mười phần lường gạt.
Hai tỷ muội ôm nhau mà khóc, khóc thương tâm gần chết.
Tuyệt Thiên Hàn có chút không nhịn được, vỗ bàn một cái quát:
- Khóc cái gì, đừng khóc nữa! Ta nhất định sẽ bắt hắn trở lại cho các ngươi!
Tuyệt Thiên Hàn lại hỏi:
- Chẳng biết Ngô Đại Thành cùng Vân Tiêu công tử có sâu xa gì, vì sao hắn phải giả mạo ngươi?
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Việc này ta cũng rất muốn biết, nói ra cũng kỳ quái.
Hắn lập tức đem việc ở Vĩnh Tương Thành năm đó nói ra.
Tuyệt Thiên Hàn nghe mà vẻ mặt dại ra, lỗ mãng nói:
- Chỉ đơn giản như vậy?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Chỉ đơn giản như vậy, lẽ nào đại nhân đối với hắn hoàn toàn không biết gì cả? Nếu như vậy, sao đem hai ái nữ gả cho hắn, thật là làm Bản Thiếu không thể tin.
Hắn hoài nghi hỏi.
Tuyệt Thiên Hàn trầm mặc, gương mặt tâm sự, trầm ngâm bất định.
Lý Vân Tiêu tiếp tục nói:
- Hơn nữa lúc đó ở Vĩnh Tương Thành, hắn tuyệt không có lợi hại như hiện tại, thực lực này chắc là trong khoảng thời gian đó tăng lên. Đặc biệt là Chân Long Pháp Thân, có người nói không phải là Long duệ căn bản không luyện thành được.
Tuyệt Thiên Hàn tựa hồ hạ quyết tâm nói:
- Nếu công tử cũng biết Chân Long Pháp Thân, liền không có gì đáng giấu giếm, công tử đi theo ta.
Hắn lập tức đứng dậy, mang theo hai người ly khai đại điện, ở trong sơn trang đi nửa canh giờ, đi qua hơn mười đạo hành lang gấp khúc, mới đến một gian mật thất.
Bên trong thập phần rộng rãi, vừa vào bên trong, Lý Vân Tiêu cùng Tô Liên Y lại càng hoảng sợ.
Đập vào mi mắt là một tòa điêu khắc hình rồng thật to, kéo dài vài dặm, rất sống động, tuy là