- Định giết ta? Chê cười, ta nói chỉ số thông minh của ngươi thấp chỉ là cầu thị mà thôi.
Lý Vân Tiêu cười dữ tợn, một tay nâng đâu suất thiên phong lên, hào quang năm màu phóng ra ngoài.
Nội tâm Mạch run lên, lập tức ý thức được không tốt, chính mình vì sao quên hắn có được thứ này, hiện tại bốn người hợp lực ngăn cản mình, muốn chạy cũng khó khăn.
- Đồ ngu xuẩn, đi chết đi!
Lý Vân Tiêu nện đâu suất thiên phong tới phía trước.
Mạch hoảng hốt, trước xu thế bài sơn đảo hải này, ép tới mức không khí kêu "Ầm ầm", hắn hãi hùng khiếp vía, cũng bất chấp chống lại bốn người hợp lực, mạnh mẽ thu hồi song đao, huyết quang lóe lên rồi chạy đi.
Bốn người đã sớm có chuẩn bị, xem chuẩn hắn sẽ chạy đi nên hợp lực nện thẳng tới.
Ầm ầm!
Đâu suất thiên phong nện không trúng, không gian chung quanh vặn vẹo, nhưng mấy đạo đao kiếm cũng phá không chém thẳng vào huyết quang.
Xùy!
Huyết quang bay đi, phân thân né tránh nhưng vẫn bị một đạo kiếm quang chém trúng, sau đó thân ảnh Mạch hiện ra, hắn rên một tiếng, hiển nhiên đã bị thương.
Lý Vân Tiêu thu hồi kiếm của mình, lạnh lùng nói:
- Bị phong ấn trong Ngũ Hà Sơn quá lâu, không biết thế đạo hiểm ác, súng bắn chim đầu đàn, cũng chẳng trách ngươi.
- Ngươi...
Mạch tức giận muốn thổ huyết, rồi lại không thể làm gì, dùng lực lượng của hắn đối phó bốn người, còn có một cương phong hóa linh, tất cả chỉ miễn cưỡng làm được mà thôi.
- Ngươi có mấy giúp đỡ, bổn tọa có mấy ngàn thủ hạ, mặc dù để nhân tộc chạy thoát cũng phải giết ngươi.
Mạch quát một tiếng, hắn đang định triệu tập bộ hạ đối phó Lý Vân Tiêu, trong lúc này bầu trời sinh ra dị tượng.
Đó là một vòng xoáy trải rộng mấy vạn dặm hư không, cảnh tượng rất đồ sộ.
- Viện quân đến, mọi người chịu đựng!
Ti Đình Ngữ nhìn qua bầu trời, lúc này sắc mặt vui mừng như điên.
Tất cả nhân tộc lúc trước bị đánh uể oải chán nản, lúc này tâm tình hưng phấn không nhỏ.
Huyền Hoa vô cùng vui vẻ, nói:
- Cuối cùng cũng đã đến, ha ha, cũng sắp gánh không nổi rồi.
Thương ngẩng đầu lên nhìn qua vòng xoáy, không nói một lời, trên mặt của hắn không có bao nhiêu biểu lộ.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, hai mắt nhìn chằm chằm vào vòng xoáy kia, nói:
- Ngươi xác định những kẻ này là viện quân sao?
Huyền Hoa khẽ giật mình, nói:
- Ngươi có ý tứ gì?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu ngưng trọng, nói:
- Ta thấy trong vòng xoáy yêu khí rất mạnh, sợ là phiền toái lớn.
Huyền Hoa: "..."
Xa Vưu cũng không nhịn được nói:
- Này, ngươi sẽ không nhìn lầm chứ?
Nhưng nhìn qua đôi mắt Lý Vân Tiêu đỏ như máu, hắn thấy màu đen ở trong đó tỏa ra hào quang như mộng ảo, lập tức câm miệng.
Tiểu tử này không ngừng thi triển diệu pháp linh mục, nếu ngay cả yêu khí cũng nhìn không ra thì mắt của hắn bị mù rồi.
Trong mấy đạo tinh vân xuất hiện, lúc này bắt đầu sinh ra yêu khí, tầng mây không ngừng quay cuồng, không ít cửu giai yêu thú chậm rãi hiện thân.
Bên cạnh những yêu thú này, hoặc đứng hoặc ngồi, không ít cường giả Yêu tộc đột nhiên xuất hiện.
- A?
Tất cả cường giả nhân tộc trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả người Yêu tộc cũng sửng sốt, lập tức cười to sau đó hoan hô.
Trên mặt Hoang cười vui vẻ, nói:
- Cuối cùng cũng tới sao?
Triết nói:
- Đã không đáng lo nữa!
Hắn lấy ra một lá cờ màu vàng nhỏ, nó đón gió lớn lên, hóa thành một lá cờ lớn, phía trên viết một chữ "Thiên" sau đó không ngừng vung vẩy.
Vô số Yêu tộc xuất hiện trong vòng xoáy, có trên vạn người, sau khi nhìn thấy lá cờ lập tức chạy như bay tới phía trước, cùng hô to:
- Bái kiến ngô hoàng bệ hạ!
Tiếng hô rất lớn, truyền ra xa xa, làm cho toàn bộ nhân tộc ở đây tâm kinh đảm hàn, lâm vào tuyệt vọng.
Ti Đình Ngữ và mấy người đứng đầu mặt xám như tro, triệt để ngây ngốc.
Hắc Vũ Hộ tức giận:
- Vì sao viện quân còn chưa tới!
Ai cũng không trả lời được, cũng không cách nào trả lời, bọn họ đang đau khổ chèo chống, mắt thấy đồng bạn càng ngày càng ít, một thân ảnh quen thuộc triệt để biến mất, nội tâm rơi xuống đáy cốc.
Sắc mặt Huyền Hoa hết sức khó coi, nói:
- Làm sao bây giờ?
Lý Vân Tiêu cũng im lặng, nói:
- Nếu những Yêu tộc này cũng ra tay, bỏ chạy đi!
Huyền Hoa sững sờ nói:
- Ý của ngươi là, bọn chúng chưa chắc sẽ ra tay?
Lý Vân