Lý Vân Tiêu nói:
- Là ngựa chết thì lựa chọn ngựa sống thôi!
Thân ảnh của hắn lóe lên, hắn phóng về phía Ngũ Hà Sơn.
Ba thủ lĩnh Yêu tộc nhìn qua, theo dõi hắn làm gì.
Mạch quát:
- Thương, ngăn hắn lại. Phong ấn dưới Ngũ Hà Sơn chính là cung chủ Thần Tiêu Cung, đi ra sẽ phiền toái lớn.
Lời ấy khiếp sợ toàn trường, đặc biệt là đám người Ti Đình Ngữ, sau kinh ngạc ngắn ngủi, tất cả bọn họ vui mừng, hét lớn:
- Tất cả mọi người đứng vững, chỉ cần cung chủ Thần Tiêu Cung đi ra, chúng ta được cứu rồi!
Kỳ thật tất cả mọi người đều hiểu, cho dù xuất hiện một gã đăng phong tạo cực cũng không có khả năng kéo giãn xu thế suy tàn, đối phương có ba cường giả đăng phong tạo cực còn chưa ra tay, trừ phi bên nhân tộc xuất hiện tới ba người.
Nhưng mặc dù là cả thiên hạ, có thể tìm ra ba vị đăng phong tạo cực sao?
Nhưng tất cả mọi người lý trí ném ra sau đầu, hiện tại chỉ có bản năng cầu sinh ra quyêt tâm sinh tử mà thôi, đau khổ chèo chống ở đây.
Thần sắc Thương khẽ động, nói:
- Tốt.
Hắn vốn cách Ngũ Hà Sơn gần nhất, lóe lên ngăn cản trước mặt Lý Vân Tiêu, hai tay khoan thai chắp sau lưng, nói:
- Đường này không thông.
Lý Vân Tiêu mắng:
- Không thông con em ngươi!
Nhưng hắn cũng không có xông vào, mặc dù chính mình đi xuyên qua, cũng không có khả năng thi triển Thái Du Hồng Trần Quyết trước công kích của Thương, cũng không thể luyện hóa Ngũ Hà Sơn.
Giờ phút này Ngả và Thiên Chiếu Tử quyết đấu bị vận luật đại địa ảnh hưởng, bắt đầu xuất hiện chấn động.
Hai đạo tinh thần lực dần dần tan ra, dần dần lan tràn, hào quang màu bạc trải rộng bầu trời.
Ngả và Thiên Chiếu Tử đều chảy máu tươi, tình huống của Thiên Chiếu Tử dường như càng không xong, thất khiếu đều chảy máu.
Dị tượng trên bầu trời hấp dẫn sự chú ý của mọi người, dù sao hai thuật đạo đại sư danh tiếng bao trùm thiên hạ, đều là nhân vật trọng yếu của hai tộc, cho dù ai chết, đối với phe đó cũng là tổn thất thảm trọng.
Đột nhiên Ngả đứng dậy, mỉm cười, nói:
- Thiên Chiếu Tử đại sư, hôm nay gặp được, tam sinh hữu hạnh.
Thiên Chiếu Tử nhướng mày, kêu rên một tiếng, chỉ nghe Ngả tiếp tục nói:
- Sở học hôm nay, đủ để cho Ngả phỏng đoán nửa đời, không bằng dừng tay đi.
Thiên Chiếu Tử cả kinh, lập tức lộ ra vẻ xấu hổ, nói:
- Tỷ thí lần này là lão phu thua.
Lời này vừa ra, mọi người lập tức xôn xao, khí thế của võ giả nhân tộc đã lạnh vì gió lại rét vì sương, đả kích tổn thương đầy mình.
Không chỉ có trên võ đạo, Yêu tộc xuất hiện ba gã đăng phong tạo cực, cho dù trên thuật đạo cũng có thiên tài tuyệt thế, đáng sợ hơn hơn là tuổi của Ngả, thành tựu tương lai khó mà đánh giá.
Lý Vân Tiêu cũng thầm than một tiếng, kết quả này cũng nằm trong dự liệu.
Thực lực của hai người hắn có thể đánh giá vài phần, vốn chỉ sàn sàn nhau, nhưng đấu lâu như vậy, Thiên Chiếu Tử tuổi tác đã cao, bại trận xem như hợp tình lý.
Hơn nữa từ tình huống tinh thần lực va chạm vô cùng hung hiểm, bình thường sẽ dùng một phương vẫn lạc mà chấm dứt, thời điểm này Ngả có thể hô ngừng, hiển nhiên là vì tương tích, vô cùng khó được.
Thiên Chiếu Tử làm sao không rõ, xấu hổ không chịu nổi.
Ngả thành khẩn nói ra:
- Đại sư thua ở thể lực chống đỡ hết nổi, tại hạ chỉ chiếm được tiện nghi trên tuổi mà thôi, ta và ngươi đồng thời thu hồi tinh thần thức hải.
- Tốt.
Thiên Chiếu Tử đáp, nội tâm sinh ra cảm kích.
Hai người đồng thời bấm niệm pháp quyết, tinh thần lực mênh mông co rút vào đôi mắt, áp lực từ từ biến mất.
Lúc này một đạo hào quang màu đen chấn động, lập tức xuất hiện trước mặt Ngả, đột nhiên vỗ hai chưởng vào đầu Ngả.
- Coi chừng!
Mấy tiếng kinh hô vang vọng bầu trời, kể cả Thương, Hoang, thậm chí là Lý Vân Tiêu đều kêu to, tròng mắt Thiên Chiếu Tử như nứt ra.
Thiên Chiếu Tử có hảo cảm rất lớn với Ngả, loại hảo cảm này thậm chí là cảm kích, nếu Ngả không đề cập tới đề nghị thu tay, có lẽ hắn sẽ rơi vào kết cục thức hải sụp đổ.
Đồng thời hai người đều là thuật đạo đỉnh phong, tương tích với nhau, hắn với tư cách tiền bối cũng nên bảo vệ tiểu bối.
Giờ phút này thấy hắn
- Đại nhân hỏi rất kỳ quái, hiện tại hai tộc chém giết, đều là ngươi chết ta sống, ta giết một gã Yêu tộc thuật luyện sư, không phải rất bình thường sao?
Thiên Chiếu Tử giật mình, sắc mặt âm trầm, tuy Thân Đồ Dật Tiêu nói cực kỳ có lý, nhưng mà trái tim vẫn đau như cắt, nội tâm cực kỳ tức giận.
- Giết hắn báo thù cho Ngả đại nhân!
Vô số cường giả Yêu tộc đều nghiến răng nghiến lợi, nhiệt huyết xông lên đầu.
Sắc mặt Thương và Mạch cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm vào Thân Đồ Dật Tiêu, giống như nhìn người chết.
Lý Vân Tiêu đột nhiên nói ra:
- Được rồi được rồi, đều bình tĩnh đi, Ngả không có chết, các ngươi kích động cái gì?
- Cái gì?
Nghe vậy, tất cả mọi người sững sờ, đột nhiên đồng tử Thân Đồ Dật Tiêu co lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Chỉ thấy cách đó không xa, đột nhiên một đạo bạch quang lập loè, từ không trung bay xuống, trực tiếp đáp xuống bên cạnh Hoang.
Sắc mặt trắng như giấy, trên đầu đổ mồ hôi lạnh, lúc này lạnh run, chính là Ngả vừa bị Thân Đồ Dật Tiêu một chưởng "Chụp chết"!