Cố Thanh Thanh giật nảy mình mở to đôi mắt, hét thất thanh:
- Thiên địa song kiếm trận, diễn biến Vạn Kiếm đồ!
Ngày xưa hai người nghiên cứu tập luyện Vạn Kiếm đồ, ngâm trong đạo này rất lâu. Chỉ bằng vào lực lượng cá nhân không thể diễn biến ra kiếm đồ hoàn chỉnh, thế là tìm cách chia Kiếm đồ thành thiên địa song kiếm trận, dung nhập tất cả biến đổi vào trong. Mỗi người tập một nửa, hợp sức lại là thành Kiếm đồ hoàn chỉnh.
Ba mươi sáu thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm như cờ sao đóng trên bầu trời, nhấp nháy.
Tử Tiêu kiếm lấp lánh châu quang phản chiếu bảy mươi kiếm quang diễn biến kiếm giới, bảy mươi hai sát khí bay lên đối chiếu với thiên tinh.
Hai thanh tuyệt thế thần kiếm cùng là mắt trận, một đạm một sáng diễn biến muôn vàn kiếm ý, như thế giới luân chuyển.
Tất cả kiếm khí bỗng chốc tối tăm mất sắt, như sắt vụn.
Hai thanh Chân Long chi kiếm của Xa Vưu rung bần bật như muốn tranh phòng rồi lại bất lực. Xa Vưu sợ ảnh hưởng Vạn Kiếm đồ, gã vội vàng thu Chân Long chi kiếm về.
Hoang nổi giận:
- Chết tiệt, cảm giác này là sao?
Vạn kiếm diễn biến làm Hoang cảm nhận uy hiếp rất lớn, lực lượng ký chủ liên kết trong người đang tuôn ra, gã phải triệu hoán ký chủ trước khi vạn kiếm chém xuống không thì mọi thứ đều uổng phí.
Lý Vân Tiêu nhìn ra được điều này, hai tay chỉ kiếm quyết, cả kiếm giới tĩnh lặng.
Tử Tiêu kiếm thay đổi, lăng không chém xuống.
Khúc Hồng Nhan quát to:
- Nhất điểm linh tê hóa vạn kiếm!
Lý Vân Tiêu cũng xoay Kiếm Thương Trảm Hồng trong không trung, hét lên:
- Vạn kiếm quy lưu hồi phục nhất!
Vô số kiếm quang lăng không bay lượn, những kiếm ý như biển hao bềnh bồng, bay lượn càng lúc càng nhanh, cuối cùng thành mưa rào rơi ào ào.
Cả thiên địa không còn thự gì khác, chỉ còn lại vô số kiếm ý. Cuối cùng quy nguyên thành một, nhất kiếm chém cả thiên địa.
Kiếm thế hoàn toàn không có hình dạng ầm ầm chém ra, nghiền nát tất cả.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Kiếm thế chém vào người Hoang, gã hét thảm nhưng thân thể không tan vỡ mà không ngừng thu nạp kiếm khí như muốn hút hết thế giới vào trong.
Dù kiếm thế như đại dương mênh mông cũng mãi mãi không lấp đầy hư không kia được.
Rầm!
Trong người Hoang vang tiếng nổ, ánh sáng vàng rực rỡ, Thập Vạn Chân Thổ Ấn lấp lóe. Bên ngoài Vạn Kiếm đồ là thế giới phù ấn, cực kỳ huyễn lệ.
Mọi người giật nảy mình. Thập Vạn Chân Thổ Ấn bị đả kích đến cực độ, có thứ gì đó muốn xâm nhập vào.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mười vạn pù trên bầu trời nổ đì đùng như pháo đốt, cả bầu trời sụp đổ như thể Càn Khôn điên đảo, rơi vào hắc ám.
Cố Thanh Thanh kinh kêu:
- Nguy rồi, quả nhiên là thứ đó! Chạy mau!
Quát xong Cố Thanh Thanh cũng ngây người, thế giới đều biến thành màu đen, không gian hoàn toàn bị đánh nát, không có đông nam tây bắc, không biết nên trốn hướng nào.
Kiếm thế của Lý Vân Tiêu và Khúc Hồng Nhan bị chặn lại, dường như rót đầy lỗ đen rồi nổ cái bùm.
Bùm!
Ngực Hoang bị nổ cái lỗmáu thịt bê bết, gã hét thảm văng ra xa mấy trăm trượng. Người Hoang đầy máu, không đứng vững rơi xuống.
Mấy đại yêu kinh kêu:
- Bệ hạ!
Tập thể bay hướng Hoang.
Giờ phút này thiên địa dị biến, tất cả chìm trong hắc ám vô tận. Mọi cuộc chiến ngừng lại, đều lộ vẻ mặt hoảng sợ biến sắc, không hiểu gì.
Lý Vân Tiêu, Khúc Hồng Nhan chém ra một kiếm xong nguyên lực giảm mạnh.
Lý Vân Tiêu bị tái phát vết thương cũ, không kiềm được hộc máu.
Khúc Hồng Nhan vội lấy mấy viên đan dược ra đưa đến.
Lý Vân Tiêu lắc đầu, nói:
- Ta có.
Lý Vân Tiêu lôi ra hàng đống thiên tài địa bảo nhai.
Nhưng hiện tại chỉ ăn cái này trong thời gian ngắn không thể phục hồi lại, nếu không đã sớm lành, Lý Vân Tiêu ăn chỉ để Khúc Hồng Nhan yên lòng.
Khúc Hồng Nhan nhìn thấu Lý Vân Tiêu, nàng cười nói:
- Ngươi vẫn cứ ngạo khí, cứng đầu như vậy.
Lý Vân Tiêu nói:
- Giờ không phải lúc nói chuyện này, rắc rối rồi. Bóng đen đó là gì? Tại sao cho ta cảm giác quen thuộc?
Khúc Hồng Nhan nhìn xung quanh:
- Yêu khí mạnh quá, loại lực lượng này dường như trên cả yêu khí, chẳng lẽ là mãnh thú sống từ viễn cổ?
Lý Vân Tiêu lòng máy động lạc giọng:
- Trời, không ngờ là nó!
Lời của Khúc Hồng Nhan nhắc nhở Lý Vân Tiêu. Lúc ở yêu nguyên Lý Vân Tiêu từng gặp