Lý Vân Tiêu hét lên:
- Cười cái khỉ gì, có giỏi thì ra đi!
Tuy Lý Vân Tiêu hét to nhưng lòng bình tĩnh hơn trước nhiều. Hoang cũng có ở đây thì khả năng bị cắn nuốt rất nhỏ.
- Đi ra? Dĩ nhiên bản hoàng sẽ ra, ta còn muốn bắt tọn cổ các ngươi!
Hắc ám vô tận như nước dâng lên, mỗi người đều có cảm giác nhỏ bé đó.
Lý Vân Tiêu dùng Diệu Pháp Linh Mục, kinh kêu:
- Những hắc ám đang co rút!
Đám người hoảng hốt hỏi:
- Co rút? Có chuyện gì?
Lý Vân Tiêu lắc đầu, nói:
- Ta chỉ thấy hắc ám đang co rút, không rõ có ý gì, cứ bình tĩnh xem đi.
Một thanh âm xa lạ vang lên trong bóng tối:
- Chậc chậc, thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.
Mọi người nhướng mày, thanh âm xa lạ chưa từng nghe qua.
Chỉ có Lý Vân Tiêu hoàn toàn biến sắc mặt lộ vẻ mặt kinh hoàng. Lý Vân Tiêu vô cùng quen thuộc thanh âm kia nhưng không biết tại sao người đó ở đây.
Giọng Hoang vang lên:
- Ai? Là ai!?
Tiếng hét chói tai chất chứa kinh hoàng, dường như không tin nổi có người ẩn núp.
- Ha ha ha! Ta là ia không quan trọng, điều quan trọng là ngươi có thể thuần phục Vô khiến rất giật mình.
Thanh âm trêu chọc:
- Vốn chỉ định đến đánh Lý Vân Tiêu một trận không ngờ thấy cuộc chém giết đặc sắc như vậy, còn tìm được tin tức của Vô, ông trời rất ưu ái chúng ta, chậc chậc.
Thanh âm ngừng, trong bóng tối vô tận lóe vệt đỏ rồi từ từ lan rộng. Đó là một con mắt, đỏ thẫm như máu, ánh mắt quái dị nhìn xuống mặt đất.
- Ui, nguyệt đồng!
Nhiều cường giả từng gặp nguyệt đồng của Lý Vân Tiêu nên hét lớn, quay sang nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm.
Mặt Lý Vân Tiêu lạnh băng, trong mắt lạnh lẽo và sát ý.
Trước con mắt to trong bóng tối chậm rãi xuất hiện hai bóng người. Nữ nhân mặc váy dài màu vàng nhạt thêu nước biển bóng mây màu lam, làn váy không gió tự bay trông yêu kiều thướt tha.
Nam nhân vác chiến qua màu vàng trên vai, hai tay lười biếng gác. Nam nhân châm họcc nhìn mọi người, cuối cùng rơi vào người Lý Vân Tiêu.
- Rác rưởi, không ngờ gặp mặt nhanh vậy.
Khúc Hồng Nhan tức giận, có người gọi Cổ Phi Dương là rác rưởi, làm nàng không nhịn được.
Nhưng khi thấy khuôn mặt hai người thì Khúc Hồng Nhan rung động, sợ hãi kêu lên:
- Mộ Dung Trúc, Ninh Khả Nguyệt?
Khúc Hồng Nhan nhận ra hai người này.
Ninh Khả Nguyệt nhẹ gật đầu xem như chào hỏi:
- Hồng Nhan cung chủ, không ngờ lúc sống còn có ngày gặp lại nhau.
Khúc Hồng Nhan giật mình hỏi:
- Các . . . Các người làm sao vậy?
Lý Vân Tiêu nói nhỏ bên tai Khúc Hồng Nhan:
- Ninh Khả Nguyệt bị tổ nguyệt đồng Quy Khư nhập xác. Từ hai mươi năm trước Mộ Dung đại ca đã chết, hiện đang thấy Mộ Dung đại ca thật ra là Thiên Tư.
Khúc Hồng Nhan hết hồn:
- Quy Khư? Thiên Tư?
Lần đầu tiên Khúc Hồng Nhan nghe hai cái tên này, nhưng thấy sắc mặt của Lý Vân Tiêu rất kém thì không hỏi nhiều.
Hoang lên tiếng:
- Hai người rốt cuộc là ai? Thân hình nhân tộc nhưng người đầy yêu khí, từ ngàn dặm xa xôi tới chịu chết sao?
Thiên Tư cười nói:
- Thần thông yêu tộc rất thú vị, có thể đính khế ước với Vô, xem như ngươi siêu may mắn. Ngàn vạn năm nay có thể giao tiếp với Vô tuy ngươi không phải người thứ nhất nhưng cũng hiếm hoi.
Hoang im lặng, hắc ám đầy trời co rút dữ dội.
Nhiều người phát hiện hắc ám không phải vô cùng vô tận mà do quá khổng lồ nên không thể phát hiện giới hạn, giờ phút này tựa áng mây đen to đùng rơi xuống.
Chính giữa co rút độ ám ngày càng sâu, chậm rãi hiện ra thân hình cao to vạm vỡ của Hoang.
Nhưng người Hoang biến thành màu ám, hai mắt chậm rãi mở ra, sáng như sao. Trán Hoang có đồ án kỳ lạ toát ra lực lượng bùm bùm khiếp hồn người.
Đồ án như một con cá, dường như vật sống, rất linh động.
Mọi người cảm nhận áp lực cực mạnh ập vào mặt, như thể trước mắt không phải hoàng của vạn mà là chân linh xuyên qua thiên cổ.
Mắt Thiên Tư sáng rực khen hết lời:
- Lợi hại, rất lợi hại, có thể hoàn mỹ dung nhập Vô vào người mình.
Vũ giả nhân tộc kinh ngạc hỏi:
- Vô ở trong cơ thể hắn?
Người yêu tộc cũng rất giật mình. Đặc biệt là Mạch, lòng lạnh lẽo,tồn tại cường đại như vậy làm sao gã lật lại được?
Hoang ngước mắt lên nhìn Ninh Khả Nguyệt, Thiên Tư.
Hoang