Thân thể Kỳ Thắng Phong run lên, tuy vào lúc này rất khó tin nổi, nhưng từ ánh mắt kiên định của Bạc Vũ Kình thì biết rõ hắn nói không sai.
Lịch đại tổ tiên vẫn không thể phá giải nan đề, có thể bị hắn cởi bỏ đơn giản như thế, hơn nữa qua nhiều năm nhẫn nhục như vậy mà không ai có thể phát hiện ra.
Lý Vân Tiêu thở dài một tiếng, biết rõ rốt cuộc không cách nào nói động đối phương, nói:
- Quen biết một hồi, Chúc ngươi may mắn.
Bạc Vũ Kình nhẹ "Ân" một tiếng, liền không nói thêm gì nữa.
- Ha ha ha.
Đột nhiên Lỗ Thông Tử cười rộ lên, nói:
- Không thể ngờ ta có được sư đệ xuất sắc như vậy, cũng có tâm cư và nhẫn nhục, ta thật sự cao hứng đấy. Đồ đệ của sư tôn không ai tầm thường cả.
Kỳ Thắng Phong lại nói:
- Nếu có hai đồ nhi xuất sắc như thế, Kỳ Thắng Phong ta cũng thấy đủ, nhưng mà cái khe hở này là đại sự, tuyệt đối không được phép có sai lầm, phải nhanh chóng phong ấn. Nếu không sẽ không chỉ có Hóa Thần Hải, cả thiên hạ sẽ bị quấn vào.
Lỗ Thông Tử cười nói:
- Liên lụy thiên hạ vào, sẽ có người trong thiên hạ che, sư tôn không cần tự tìm phiền não chứ?
Không chỉ có Kỳ Thắng Phong biến sắc, ngay cả Lý Vân Tiêu cũng tức giận không thôi, khiển trách:
- Thuật trưởng đại nhân! Ngươi đứng đầu Hóa Thần Hải, phải suy nghĩ cho thuật luyện sư.
Lỗ Thông Tử nói:
- Thì tính sao?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu tái nhợt, mười ngón bóp răng rắc, hiển nhiên nộ khí bắt đầu khởi động, nói:
- Ta không rõ, ngươi đã được thiên hạ kính ngưỡng, đỉnh phong thế giới, vì sao còn làm như vậy?
Đôi mắt đục ngầu của Lỗ Thông Tử lúc này trở nên rõ ràng, dường như lập tức tuổi trẻ hơn vài chục tuổi.
- Nếu thiên hạ này không thể thành thần, ta sẽ thành ma.
Lý Vân Tiêu và Kỳ Thắng Phong chấn động.
Bạc Vũ Kình cũng hưng phấn ra mặt.
- Ha ha ha!
Kỳ Thắng Phong cười to nói:
- Có thể có khí phách như vậy, vi sư cũng không nói nhiều!
Trong mắt của hắn phát lạnh, nói:
- Vi sư muốn kiểm nghiệm thực lực của ngươi, nhìn xem phải chăng có xứng với dã tâm của ngươi hay không.
Nội tâm Lý Vân Tiêu chấn động, biết rõ Kỳ Thắng Phong hạ quyết tâm đánh một trận với Lỗ Thông Tử.
Mà chính mình là điểm mấu chốt, giúp Kỳ Thắng Phong còn có cơ hội, nếu không dùng lực lượng Lỗ Thông Tử tại Hóa Thần Hải, Kỳ Thắng Phong thua không nghi ngờ.
Lỗ Thông Tử gật gật đầu, nhìn về phía Lý Vân Tiêu, nói:
- Sư đồ ta đánh một trận, không biết Phi Dương thái độ ra sao? Đúng rồi, nhớ rõ đoạn thời gian trước La Thiên tìm kiếm tung tích Dương Địch khắp nơi, ha ha, hắn lại không biết Dương Địch đã bị phái ra bên ngoài địa chấp hành nhiệm vụ, chuyện này ta đã quên nói cho Phi Dương.
Lý Vân Tiêu biến sắc, khó mà quyết định.
Kỳ Thắng Phong trầm giọng nói:
- Lý Vân Tiêu, nếu cái khe này tiếp tục tồn tại, hậu quả ngươi hiểu rõ.
Lỗ Thông Tử nói:
- Cái khe này tồn tại vô số năm, cũng không thấy có hậu quả gì, ngẫu nhiên có một hai vị Ma Quân phá giới tới đây, loại chuyện này từ thượng cổ nhìn mãi thành quen, cũng không gặp cái gì không đúng. Ngược lại đồ đệ Phi Dương có sâu xa với Hóa Thần Hải, phần nhân tình này khó bỏ qua được.
Lý Vân Tiêu tức giận nói:
- Lỗ Thông Tử, ngươi uy hiếp ta!
Lỗ Thông Tử nói:
- Nếu ngươi không muốn, trên đời không ai có thể uy hiếp ngươi.
Kỳ Thắng Phong trầm giọng nói:
- Chỉ cần bắt hắn, đồ đệ của ngươi sẽ được cứu, nếu không cũng không thể cứu đồ đệ của ngươi, còn bị hắn uy hiếp cả đời. Ngươi là người thông minh, không nên phạm hồ đồ như thế.
Lý Vân Tiêu thở dài, nói:
- Kỳ đại nhân, thật có lỗi, ta không bỏ đệ tử được.
Thần sắc của hắn kiên quyết, đi tới cửa thông đạo.
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong cực kỳ khó coi, nguyên lực chấn động trên người, cảm xúc khó có thể bình tĩnh, dùng lực lượng của hắn khó mà ngăn cản Lỗ Thông Tử.
- Ha ha, Phi Dương đại nhân quả nhiên thông minh, Dương Địch thật sự có sư phó tốt, làm cho những người như ta thật hâm mộ.
Lỗ Thông Tử cười ha hả, đắc ý nhìn qua Kỳ Thắng Phong, ánh mắt không ngừng lạnh lẽo.
Đột nhiên hắn dừng cười, thân thể biến mất, xuất hiện cách đó mấy trăm trượng, một đạo kiếm khí như trường hồng