Kiếm đảo vòng, Kỳ Thắng Phong không tự giác bị dẫn đi, thân ảnh rời xa mấy trượng.
- Muốn giết ta, các ngươi chỉ có chút lực lượng này sao? Chẳng lẽ vừa rồi chiến đấu với Nguyên Đức và Thí Quân còn chưa làm sư tôn và Phi Dương nóng người?
Lỗ Thông Tử bỏ qua hai ngươi, phi thân lui ra xa vài chục trượng, lạnh lùng nhìn qua, khóe miệng giễu cợt.
Trong lòng Lý Vân Tiêu rét lạnh, nói:
- Nguyên Đức chết oan chết uổng, tuy hắn gieo gió gặt bão, nhưng dù sao cũng là người cùng đường, vì sao thấy chết không cứu?
Lỗ Thông Tử lại lơ đễnh, lạnh nhạt nói:
- Chết sống có số, hắn chỉ có thực lực bực này, vậy vận mệnh của hắn không thay đổi.
Lý Vân Tiêu tức giận nói:
- Hồ ngôn loạn ngữ! Hắn hôm nay chết oan chết uổng, toàn bộ là vì ngươi bày bố làm bậy.
Lỗ Thông Tử cười lên ha hả, khiển trách:
- Cổ Phi Dương, ngươi điên sao? Nguyên Đức rõ ràng muốn giết các ngươi, nhưng bây giờ trách ta thấy chết mà không cứu?
Lý Vân Tiêu sững sờ, vuốt càm nói:
- Giết hắn là vì hắn đáng chết, ngươi không cứu chính là bất nghĩa.
- Dối trá!
Lỗ Thông Tử giận dữ mắng mỏ một tiếng, đột nhiên mở hai tay ra, kim quang bắn ra bên ngoài, hóa thành vô số lệ mang bắn tới.
Những lệ mang bay đi không chút tiếng động, chỉ có ánh mắt mới có thể bắt được, thần thức không nhìn ra là cái gì.
Lý Vân Tiêu không dám lãnh đạm, hắn cầm đại bi mộ vân kính chiếu ra, kính quang chiếu rõ đó là mươi tám cây đinh, hơn nữa tốc độ cực nhanh.
- Cái gì, đại bi mộ vân kính?
Lỗ Thông Tử sững sờ một chút, sắc mặt trầm xuống.
Kỳ Thắng Phong vung đại kiếm chém thẳng vào đám phi đinh, quát:
- Vô ảnh ma đinh, vô dụng với ta.
Phanh! Phanh! Phanh!
Mười tám cây đinh bị đánh bay.
Kỳ Thắng Phong cầm kiếm đứng đó, cười lạnh nói:
- Nếu ngươi chỉ có trình độ như vậy, vậy thật sự làm vi sư thất vọng.
Lỗ Thông Tử mỉm cười, nói:
- Đệ tử sẽ không làm sư tôn thất vọng.
Mười ngón tay hắn kết ấn.
Kỳ Thắng Phong cầm kiếm chém tới, đột nhiên cảnh sắc biến đổi, một cây trụ hiện ra, cây thứ hai, thứ ba...
Chung quanh có nhiều cây trụ khốn trụ hắn vào trong.
Lý Vân Tiêu cũng hãm sâu trong đó, thu hồi đại bi mộ vân kính, bay tới bên cạnh Kỳ Thắng Phong, nói:
- Trận pháp?
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong âm trầm, nói:
- Những thiết trụ này chính là vô ảnh ma đinh, hắn đánh ra những cây đinh này không phải tấn công chúng ta, mà là muốn tạo thành trận pháp.
Lý Vân Tiêu cảm nhận được những thiết trụ này có áp lực thật lớn, cả kinh nói:
- Đây là trận gì?
Kỳ Thắng Phong trầm giọng nói:
- Ma khí thật mạnh, hơn phân nửa có liên quan tới Ma giới, xem nó có uy lực thế nào.
Hắn vung tay lên, anh sáng xanh bắn ra ngoài.
Ầm ầm!
Một tiếng cự chiến, trong đó một căn Thiết Trụ lập tức bị gọt đoạn, mặt khác còn có mấy cây cũng bị chém ra vết rách.
Kỳ Thắng Phong đại hỉ nói:
- Xem ra cũng không phải rất mạnh.
Nhưng mà nụ cười của hắn cứng lại, chỗ bị chém rách sinh ra nhiều ma khí, ma khí ngưng tụ thành ma thân, giống như một con rắn đang vặn vẹo.
Lý Vân Tiêu nghẹn ngào kêu lên:
- Thập phương hắc diễm hung hồn sát!
Tuy hung hồn sát này khác một chút với hắn nhìn thấy, nhưng cơ bản chính là hung hồn sát.
Kỳ Thắng Phong sắc mặt trắng bệch, nói:
- Tổng cộng ba mươi sáu cây cột, không lẽ có ba mươi sáu con?
- Ha ha, đúng là ba mươi sáu con, sư tôn không uổng phí công sức học số học đâu.
Lỗ Thông Tử cười nói.
Lý Vân Tiêu đổ mồ hôi lạnh, nói:
- Ba mươi sáu con hung hồn sát, ba mươi sáu siêu phàm nhập thánh, mẹ nó, đùa gì thế.
Lỗ Thông Tử mỉm cười nói:
- Ta thân là tổng trưởng thuật luyện sư công hội, chưa bao giờ hay nói giỡn.
Kỳ Thắng Phong trầm giọng nói:
- Đừng nản chí, còn nhớ được Thí Quân không, hắn bị giói lực áp chế, lực lượng giảm nhiều, ba mươi sáu con hung hồn sát này chắc chắn không có thực lực siêu phàm nhập thánh.
Lỗ Thông Tử cười nói:
- Sư tôn phân tích có lý, nhưng có biết vì sao ta phong ấn chúng lên vô ảnh đinh không? Thứ nhất xem như ám khí bắn ra ngoài, thứ hai là nhờ vào bích lân kim kháng giới lực.
Lỗ Thông Tử nhìn hai người nghi hoặc, cười nhạt nói:
- Xem ra hai vị không hiểu nhiều chuyện vượt giới, bích lân kim đẳng cấp rất cao, mặc dù không phải thập giai nhưng vượt qua tài