Lôi Độn bay mấy ngàn trượng, vượt ra khỏi phạm vi vài tên hộ vệ do thám mới dừng lại, Lý Vân Tiêu thu liễm Lôi quang, khí tức nội liễm, bốn phía thoáng cái ảm đạm xuống, thậm chí ở trên người hắn không cảm giác được nguyên lực ba động.
Phổ Lạc giật mình không thôi, đối với người trước mắt này càng thêm nhìn với cặp mắt khác xưa, có khi theo bọn họ thật có thể tìm tới cơ hội sống cũng nói không chừng.
Hắn tiếp tục giải thích:
- Tầng thứ 5 tuy là địa phương ba vị đại nhân nắm trong tay, nhưng Tu Luyện Giả cực ít, phần nhiều là phân phối cho chút người có công lao, đồng thời tầng này còn có một công năng cực lớn, đó chính là chỗ quyết đấu. Phàm là sinh vật muốn tiến hành sinh tử đấu, đều có thể xin đi vào.
Ma Khí ở tầng thứ 5 đã có thể sánh với Cổ Ma tỉnh, Thần Thức của Lý Vân Tiêu đảo qua, liền phát hiện có một chút Ma Khí độ dày cực cao, giống như Vân Thải tự hành niêm phong lại, không ngừng áp súc, tựa như là sinh vật cấp thấp nhất, giống như là hình thức ban đầu của Ma Sát.
Đột nhiên Phổ Lạc há to mồm, táp tới một đoàn Ma Khí áp súc ở phía trước, một ngụm liền nuốt xuống bụng.
- Hắc hắc, mấy thứ này là vật đại bổ, ở trên tầng thứ 5 là tuyệt đối không thể có.
Hắn liếm môi một cái, có chút ngượng ngùng hướng đám người Lý Vân Tiêu giải thích.
Ngạc Ngư cũng một đường cắn nuốt Trận Phong, ăn bất diệc nhạc hồ, ánh mắt lóe lên càng lợi hại, tựa hồ thực lực đề thăng không ít.
Lý Vân Tiêu vỗ vỗ đầu Ngạc Ngư nói:
- Đừng chậm trễ thời gian, phía dưới sẽ có rất nhiều đồ tốt.
Tuy là nói chuyện với Ngạc Ngư, nhưng thân thể Phổ Lạc cũng run lên, thật giống như răn dạy hắn vậy, hắn không dám ăn Ma Khí nữa, bay nhanh về phía xa.
Mấy canh giờ sau, phía trước hiện ra một mảnh lục địa, không chỉ có đất cùng núi non, vậy mà lần đầu tiên gặp được sông hồ suối nước.
Trên hồ nước nẩy lên trận trận âm phong, sóng nước cuồn cuộn, thỉnh thoảng có khí tức cường đại lộ ra.
- Là Âm Thượng hồ, đây là hồ nước duy nhất trên tầng năm, phía dưới còn có hay không ta không được biết. Trong hồ này có một loại quái vật tên là Âm Thượng, vì vậy mới có tên như thế.
Phổ Lạc giải thích.
Mấy người phi hành trên mặt hồ, đột nhiên Lý Vân Tiêu ngừng lại nói:
- Âm Thượng là vật ra sao?
Phổ Lạc lắc đầu nói:
- Ta cũng chưa từng thấy qua, nghe nói là ngư thủ lĩnh thân, có khả năng điều khiển Thủy Tộc, thập phần cường đại.
Lý Vân Tiêu nói:
- Vật ấy có thể ẩn nấp ở trong trận phong hay không?
Phổ Lạc sửng sốt một chút, lắc đầu nói:
- Ta không biết, yêu này đã là vật trong nước, có lẽ không thể lên bờ a?
Hai ngón tay của Lý Vân Tiêu khép lại, hướng phía trước rạch một cái, nhất thời vụ khí trên mặt hồ bị cắt, trận phong tán đi, giống như màn sân khấu xốc lên.
Chi!
Phổ Lạc lại càng hoảng sợ, một đại ngư xuất hiện ở phía trước, tròng mắt đang nhìn bọn hắn chằm chằm.
- Chi! Âm Thượng, là quái vật Âm Thượng!
Phổ Lạc thất thanh kêu to, đầu ngư thật sự là quá gây chú ý, sợ đến hắn vội vàng xoay người bỏ chạy.
Nhưng ngư đầu quái kia há mồm hút một cái, trong hồ nhất thời dâng lên sóng gió, số lớn không khí bị hút vào bụng, Phổ Lạc bị hút hết lực, ở trên không trung lộn mấy vòng, cũng theo đó bay qua.
- Đại nhân, cứu ta, cứu ta a!
Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch, còn có Ngạc Ngư cùng Tuần Thiên Đấu Ngưu, đều bình yên vô sự đứng tại chỗ, tùy ý không khí xé rách làm sao, cũng không thể lay động bọn họ mảy may.
Ngạc Ngư vọt ra ngoài, trực tiếp hóa thành một đoàn trận phong, quấn lấy Phổ Lạc, từ bên cạnh miệng Âm Thượng kéo xuống, bay trở về bên cạnh Lý Vân Tiêu.
Hắn sợ đến run run liên tục, vội nói:
- Tạ ơn đại nhân, cảm tạ vị... bằng hữu này.
Hắn không biết xưng hô Ngạc Ngư như thế nào, đối phương cứu tính mệnh mình, không thể làm gì khác hơn là xưng bằng hữu.
Ngạc Ngư có linh tính, tròng mắt xoay qua nhìn hắn thoáng cái, lại vòng vo trở về nhìn chằm chằm phía trước.
Âm Thượng nhìn thấy thịt đến miệng lại mất, trong miệng quái khiếu vài tiếng, hai