- Phổ… Phổ Thúc đại nhân!
Phổ Lạc thấy nam tử kia, sợ đến thiếu chút nữa rơi xuống, trên mặt triệt để không còn huyết sắc.
Nam tử kia ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng đảo qua mấy người Lý Vân Tiêu, cuối cùng rơi vào trên người Phổ Lạc nói:
- Ta nhớ ngươi là một thuộc hạ của Phổ Lực a?
Phổ Lạc run run nói:
- Dạ, đúng vậy, đại nhân.
Phổ Thúc vung tay lên nói:
- Ngươi không cần khẩn trương, ta cũng biết ngươi là bị mấy người này hiếp bức, thân bất do kỷ, yên tâm đi, ta sẽ không làm khó ngươi.
Phổ Lạc sửng sốt một chút, làm sao sẽ nói như vậy a? Hầu như cho là mình nghe lầm, vội nói:
- Tạ ơn, tạ ơn đại nhân.
Phổ Thúc lộ ra vẻ hài lòng, nhìn về phía hai người Lý Vân Tiêu, nói:
- Nhị vị là từ bên ngoài Tam Thập Tam Thiên tới a?
Lý Vân Tiêu đánh giá người trước mắt này, thân thể so với nhân loại bình thường cao lớn hơn, hai mắt lấp lánh có thần, linh trí cực cao. Cả người lộ ra khí tức thượng vị giả, mặc dù sắc mặt nhạt nhẽo, nhưng thần quang trong mắt lại khó mà che giấu ngạo sắc.
Tất cả Thần thức quét qua đều bị hắc ám trước người hắn thôn phệ, nhưng ở dưới Diệu Pháp Linh Mục phân biệt, thực lực người này hơn phân nửa đã đạt tới Siêu Phàm Nhập Thánh.
- Phải.
Lý Vân Tiêu không chút hoang mang đáp.
Sắc mặt Phổ Thúc đại biến, hữu chưởng "Ba" một tiếng vỗ vào tay vịn, tay vịn bằng đá bị vỗ nát bấy, khó mà che giấu nội tâm khiếp sợ và kích động.
Những Ma vật phía sau cũng đều khiếp sợ không thôi, các loại tiếng ồ vang lên, một mảnh xì xào bàn tán.
- Nhị vị thực sự là từ ngoại giới tới! Xin hỏi là như thế nào tới?
Hai mắt Phổ Thúc tỏa ánh sáng, kích động trực tiếp đứng lên, khó mà kiềm chế.
Lý Vân Tiêu cũng không giấu diếm, nói mình ở lúc một kiện Huyền Khí bạo tạc, bị quấn vào Không Gian Loạn Lưu, chờ lúc tỉnh lại đã ở chỗ này.
- Không gian Huyền Khí? Loạn lưu?
Phổ Thúc ngốc trệ thoáng cái, khuôn mặt thất vọng, kêu lên:
- Nói như vậy, ngươi là trong lúc vô ý tiến vào?
Hắn thoáng cái chán nản ngồi trở lại Vương Tọa, kinh ngạc nói:
- Vậy ngươi cũng không biết phương pháp rời đi?
Lý Vân Tiêu lặng lẽ nói:
- Đây cũng chính là nguyên nhân ta tới đây, chư vị ở Phong Ấn Chi Địa lâu năm, lẽ nào cũng không có phương pháp ly khai?
Phổ Thúc cười lạnh một tiếng, mới nói:
- Nếu có thể rời đi, ai muốn đợi ở địa phương quỷ quái này.
Lý Vân Tiêu trầm mặc, bình tĩnh mà xem xét, nơi đây tài nguyên tu luyện cũng không tệ lắm, nhưng mà chỉ cực hạn ở mấy tầng phía dưới, hơn nữa đều bị cường giả chiếm đoạt.
Mọi người hoạt động không gian quá nhỏ, cả đời cũng chỉ ở loại địa phương này, đích xác có chút khó tiếp nhận.
Đột nhiên Linh Mục Địch nói:
- Ngươi có biết Trận Linh ở nơi nào không?
- Trận Linh?
Phổ Thúc cười một tiếng nói:
- Ngươi làm sao khẳng định ở đây sẽ có Trận Linh?
Linh Mục Địch nói:
- Trận pháp diễn hóa ra 33 tầng không gian, nếu không có Trận Linh quấy phá, sao có thể thực hiện?
Phổ Thúc thở dài nói:
- Nếu có Trận Linh mà nói, vậy cũng tốt, mời đi theo ta.
Linh Mục Địch hỏi:
- Đi đâu?
Phổ Thúc cười một tiếng nói:
- Không phải các ngươi muốn đi tầng dưới chót nhất sao, phía dưới là chỗ Phổ đại nhân Phong Ấn, ai cũng không đi được, ta mang bọn ngươi đi tầng thứ 2.
Linh Mục Địch nói:
- Tốt, vậy thì làm phiền.
Phổ Lạc có chút ngây ngẩn cả người, sự tình bản thân lo lắng, nghĩ không ra đơn giản như vậy liền giải quyết, xem ra Phổ Thúc đối với mấy người này cũng không có ác ý.
Phổ Thúc cùng những Ma vật kia thoáng cái bay vào vực sâu, ở phía trước dẫn đường.
Lý Vân Tiêu cùng mấy người Phổ Lạc theo sát phía sau, tiến vào tầng thứ 4, mặc dù là Phổ Lạc cũng thập phần khẩn trương cùng thấp thỏm, tầng này ngay cả hắn cũng chưa từng tới, mắt không ngừng nhìn bốn phía.
Bởi vì tiến nhập tầng thứ 4, Thần Thức của tất cả mọi người cũng bị áp chế, Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy Thần Thức bị suy yếu bảy tám phần, chỉ có thể phát hiện cự ly rất ngắn.
Nhưng hắn không có lo lắng, lấy thần thức của hắn còn như thế, người còn lại càng không cần phải nói.
Phổ Thúc quay đầu nhìn hắn một cái nói:
- Trong Tam