Ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, bầu trời có chút chói mắt, tựa hồ hoảng hốt thoáng cái, liền nhiều hơn một đạo nhân ảnh, lưng mang quan tài kim sắc thật dài, đứng sừng sững trên cao.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Thiên giả Đế Dạ đâu?
Sắc mặt Cảnh Thất xấu xí, gương mặt vàng như nến, ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu một hồi, mới chậm rãi đè xuống lửa giận nói:
- Thiên giả tên là Hồng, Lý Vân Tiêu, ngươi là đang trốn tránh cái gì?
Đồng tử của Lý Vân Tiêu co lại, bắn ra hàn quang như nhận, hầu như muốn đâm thủng thân thể Cảnh Thất.
Nhưng Cảnh Thất giống như là thây khô, mặt không thay đổi đứng ở đó, không sợ ánh mắt của hắn chút nào, trái lại cười nhạo nói:
- Hắc hắc, nội tâm ngươi thủy chung không muốn thừa nhận thân phận của Thiên giả Đại nhân a.
Lý Vân Tiêu thu liễm sát khí, âm thầm trách cứ bản thân xung động, thoáng cái liền bại lộ tâm tình, sau khi bình phục tâm tình, mới đạm nhiên nói:
- Mặc kệ Thiên giả là ai, chung quy cùng ta phải có cái chấm dứt.
Cảnh Thất nói:
- Nếu ta gặp Thiên giả đại nhân, chắc chắn đem lời nói cho hắn.
Trong mắt Lý Vân Tiêu sát cơ thoáng hiện, cười lạnh nói:
- Đáng tiếc là, ngươi lại gặp không được hắn!
Toàn thân hắn tuôn ra Lôi quang, hai tay bấm niệm thần chú, lôi quang như nước ở trên người chớp động, lại tựa như hỏa diễm lăng không toát ra.
Cảnh Thất bày ra tư thế, không dám có chút sơ suất, đột nhiên trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, kinh hô một tiếng.
Chỉ thấy phía sau mình chẳng biết lúc nào hóa ra một pho tượng Lôi Điện cự nhân, quả đấm nắm lên Thiên chuy nện xuống, toàn bộ tinh không vạn lí trong nháy mắt hóa thành Lôi Hải điện ngục, vô số Lôi Điện theo chuy nghiêng xuống.
- Chết tiệt!
Tuy rằng một chuy kia nguy hiểm, nhưng vẫn không đả thương được Cảnh Thất, nhưng hắn không muốn tùy tiện lãng phí lực lượng, hai chân xoay tròn liền hóa thành Độn Quang bay đi.
Ầm ầm!
Lôi đình cự nhân một chuy thất bại, lôi điện kinh khủng kia đánh vào cả vùng đất, hướng về bốn phương tám hướng lan tràn, đốt tất cả thực vật trên đảo thành tro bụi.
Vạn Nhất Thiên kinh hô:
- Phi Dương lão đệ, mau dừng tay, đừng phá hủy di tích!
Lý Vân Tiêu nơi nào sẽ nghe, Lôi quang lóe lên liền xuất hiện ở phía trước Cảnh Thất, Kiếm Thương trảm hồng đánh xuống phía dưới.
Ầm ầm!
Bầu trời bị chém ra khe rãnh, Cảnh Thất tránh né không kịp, trong song quyền mang theo một mảnh Bạch mang, hướng trước mặt đánh tới.
Ùng ùng!
Hai cổ lực lượng chạm vào nhau, cả người Cảnh Thất trong nháy mắt bị Kiếm mang thôn phệ, toàn thân bị Băng Sát Tâm Diễm đốt cháy, phát sinh tiếng rên rỉ thống khổ.
- Lý Vân Tiêu, ngươi...
Hắn có chút kinh hoảng, sĩ biệt tam nhật, chênh lệch lại trở nên to lớn như thế, bản thân ngay cả một kiếm của đối phương cũng không tiếp nổi. Vội vàng mở quan tài phía sau, lệnh Thần Sát Thi khôi đi ra.
Sắc mặt Thi khôi hồng nhuận, ngược lại càng giống như là người, con ngươi đảo một vòng, luân phiên vỗ tay đánh ra, Thi Khí như sóng biển cuồn cuộn, đánh thẳng vào Tâm Diễm trên người Cảnh Thất, nhưng thế nào cũng diệt không xong.
- Lý Vân Tiêu, hỏa... ngươi...
Nội tâm Cảnh Thất có chút luống cuống, Băng Sát Tâm Diễm không chỉ có thiêu đốt thân thể của hắn, lại thêm lực lượng hoả táng, trực thấu hồn phách.
Lý Vân Tiêu lãnh đạm nói:
- Đối với Tà vật như ngươi, đốt thành tro tẫn là quy túc tốt nhất.
Cảnh Thất cả người mồ hôi đầm đìa, lửa kia thực sự quá nguy hiểm, rất khó chống đối.
Tựa hồ Thi khôi đã bị thống khổ trong lòng Cảnh Thất ảnh hưởng, gào to một tiếng liền bay lên trời, một chưởng vỗ tới.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu băng lãnh, lạnh nhạt nói:
- Thi vật, đã sớm nên trở về hư vô, ta liền dùng Hỏa này độ ngươi đi Bỉ Ngạn.
Kiếm Thương trảm hồng ở dưới Ma Nguyên lực rưới vào, không ngừng toát ra hỏa diễm, muốn ngưng tụ thành nhiều đóa liên hoa, nhưng nỗ lực lại vẫn tản ra, cuối cùng hỏa thế yếu đi.
Mặc dù sắc mặt Lý Vân Tiêu không thay đổi, nhưng hai hàng lông mày lại nhíu lại.
Ban đầu ở Tam Thập Tam Thiên Phong Ấn, bị Ma phổ đoạt đi Chân Ma Pháp Thân, Ma Nguyên lực trong cơ thể mười đi chín, lúc trước đánh ra một kiếm, càng tiêu hao Ma Nguyên trong cơ thể không còn.
Đây