Tiểu Hồng nhìn Lý Vân Tiêu, buồn bã nói:
- Vân Tiêu ca ca vẫn không thể quên việc lần trước sao, ta thực sự không muốn cùng ca ca là địch, mong ca ca có thể đứng ở bên ta.
Lý Vân Tiêu cầm kiếm mà đứng, thản nhiên nói:
- Có khả năng, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, để cho ta giết chết Đế Dạ trong cơ thể ngươi, ngươi liền không còn là địch nhân của ta, mà là Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng thất vọng lắc đầu nói:
- Tiểu Hồng vẫn luôn là Tiểu Hồng, cho tới bây giờ không có bị Đế Dạ thay đổi qua cái gì. Từ Hải Thiên trấn đến bây giờ, ta chính là ta, nhưng mà ca ca ngươi chẳng bao giờ hiểu qua ta mà thôi.
Nàng có chút ai oán, nhẹ vỗ về mái tóc, toát ra tư thái nữ nhi, để cho trong lòng bọn người Mục Trang sinh ra quái dị, nghĩ Thiên giả trước mắt này cùng mình quen thuộc hoàn toàn là hai bộ mặt.
Kỳ thực mỗi người đều không có một khuôn mặt, đối ứng người bất đồng sẽ bất đồng a.
Lý Vân Tiêu nhìn nàng một trận, lạnh lùng nói:
- Đã như vậy, giữa ta ngươi cũng không có gì đáng nói.
Tiểu Hồng có chút tức giận nói:
- Ca ca vẫn muốn cùng Thiên Minh ta đối nghịch sao?
Lý Vân Tiêu chỉ hơi trầm ngâm nói:
- Chỉ cần Thiên Minh không đối địch với ta, kể từ hôm nay, đại lộ thông thiên, mỗi người một ngã.
Lúc đó ân oán khi ở trên biển đánh một trận, hắn cũng theo đó buông xuống.
Dù sao thực lực Thiên Minh mạnh mẻ, cho dù thực sự đến thời khắc sinh tử, hắn cũng chưa chắc có thể giết được Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng ngược lại nhíu mi, tựa hồ có chút đắn đo bất định.
Lý Vân Tiêu thấy nàng như vậy, cười lạnh nói:
- Làm sao, kết quả này ngươi vẫn không hài lòng?
Tiểu Hồng thở dài nói:
- Cũng không phải là bất mãn, nhưng mà. . . Ma Thạch kiếm trong tay ca ca đối với ta thập phần trọng yếu, có thể có điều kiện nhường lại ta hay không?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, khiển trách nói:
- Nếu ngươi ôm ý tưởng như vậy mà nói, Thiên Minh liền tràn ngập nguy cơ.
Tiểu Hồng hai tay chắp sau lưng, một bộ thượng vị giả nói:
- Vật trên đời đều có giá, ta tin tưởng nhất định còn có vật so với Ma Thạch kiếm càng thêm trân quý, có khi ta tìm ra giao dịch cũng nói không chừng.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chí ít hiện tại ta nghĩ không ra, đợi ngày nào đó ta nghĩ ra rồi hãy nói.
- Ai.
Tiểu Hồng thở dài thật sâu, có vẻ phi thường cô đơn, vẻ mặt thành thục cùng niên linh của nàng không nên có.
- Nếu ca ca thủy chung không chịu cho ta, Tiểu Hồng chỉ có thể mạo hiểm quay về Ma Giới một lần.
- Cái gì?
Lý Vân Tiêu cả người run lên, sát khí lập tức từ trên người bắn ra, "Xuy" một tiếng Kiếm mang phá không, vén lên một mảnh Bạch mang, đâm về phía yết hầu Tiểu Hồng.
Tranh!
Tiểu Hồng không chút hoang mang giơ tay lên, hai ngón tay sờ ở trước người, kẹp mũi kiếm ở giữa hai ngón, hai hàng lông mày nhíu lại, khổ sở nói:
- Ca ca là muốn giết ta?
Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra tàn khốc, lạnh lùng nói:
- Kiếm này tên là Trảm Hồng, vốn là vì giết ngươi mà tồn tại.
Trên mặt Tiểu Hồng hiện lên vẻ giận dữ, ngón tay vừa gõ, trên thân kiếm phát sinh "Ông ông", chấn động vài cái.
Nhưng lực đạo của Lý Vân Tiêu vững vô cùng, kiếm khí kích động ra, trong sát na ngưng tụ thành Kiếm Hải, vô số kiếm ảnh đem Tiểu Hồng tráo vào bên trong.
Ầm ầm!
Đột nhiên Kiếm Hải nổ lên, kiếm lãng bị chấn ra mấy ngàn trượng, một đạo bạch quang trùng thiên, khiến váy dài của tiểu Hồng ở trên không trung đong đưa.
Sắc mặt Tiểu Hồng đông lạnh, nhìn Lý Vân Tiêu nói:
- Ca ca không phải nói tiêu tan hiềm khích lúc trước sao?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Ma Giới chi môn tuyệt không có thể mở ra !
Tiểu Hồng chỉ hơi trầm ngâm, cười lạnh nói:
- Cái này không phải ca ca làm chủ, mặc dù ta không đi mở, sớm muộn cũng sẽ có người làm. Tiểu Hồng đã cảm nhận được Ma Giới lực, chỉ cảm thấy rất gần rất gần, không cần bao lâu thời gian.
Lý Vân Tiêu khiếp sợ không thôi, xem bộ dạng Tiểu Hồng không giống như là đang nói dối.
Vạn Nhất Thiên vội vàng kêu lên:
- Phi Dương lão đệ, ngươi quản