Ánh mắt mọi người nhìn quét người bên cạnh Lý Vân Tiêu, tim đập nhanh. Đám người Trần Đoạn Thiên nhận biết Khúc Hồng Nhan, Phi Nghê, hiểu tu vi của họ. Cố Thanh Thanh, Mục Tinh, thậm chí Lạc Vân Thường càng khiến họ giật mình hơn.
Người hơi yếu hơn chút chỉ có ba người Bố Tử nhưng cũng là đỉnh cửu tinh, chẳng qua trong trường hợp này không bắt mắt chút nào.
Trần Đoạn Thiên nhìn Phi Nghê thật lâu, cảm thán rằng:
- Chú mừng Phi Nghê cũng bước vào siêu phàm nhập thánh, từ đấy Long gia sắp đến ngày vươn lên.
Phi Nghê cười khẽ, khom người nói:
- Đại nhân quá khen, ngày sau Long gia còn mong được đại nhân chăm sóc nhiều vào, giúp đỡ cho.
Vẻ mặt Khúc Hồng Nhan hơi khó chịu, lạnh lùng nói:
- Đoạn Thiên đại nhân, hôm trên Nhật Đao Lĩnh kiếm phong ta nhớ đại nhân từng nói muốn Thần Tiêu cung cho một lời giải thích, bây giờ có phải đã đến lúc đó rồi không?
Vẻ mặt Trần Đoạn Thiên hơi lúng túng cười gượng nói:
- Hôm đó giận quá nói vậy thôi, không ngờ Hồng Nhan cung chủ còn nhớ trong lòng, ha ha ha, lão hủ sai rồi.
Đừng nói thực lực một mình Khúc Hồng Nhan đã là Đao Kiếm tông bọn họ không chọc vào được, có thêm đám người Lý Vân Tiêu mạnh mẽ hỗ trợ, đòi giải thích gì đó thành chuyện cười.
Trần Đoạn Thiên là tông chủ một phái khôn lanh sẽ không hồ đồ loại chuyện lớn này, nhịn tức giận một lúc miễn cho trăm ngày ưu.
Khúc Hồng Nhan nheo mắt nhoẻn miệng cười tươi như hoa:
- Ha ha ha, ta cũng chỉ nói đùa, Đoạn Thiên đại nhân đừng xem là thật.
Trần Đoạn Thiên vuốt râu cười to, lòng thầm thở phào:
- Ha ha, hiểu lầm, hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm.
Tiền Sinh mắt lạnh bàng quan, tuy không biết có chuyện gì nhưng gã thông minh nhìn ra hai người có xích mích, giờ Trần Đoạn Thiên chịu thua.
Thần Tiêu cung là đệ nhất đại phái trong thiên hạ, Lý Vân Tiêu danh chấn thiên hạ, có nhiều tin đồn, cộng thêm thế lực Long gia ở Thiên Linh, tổ hợp như vậy không xuống giọng cũng không được.
Huống chi tin tức của Tiền Sinh nhanh nhạy hơn người bình thường, từ trước đã nghe nhiều tình báo khiến người sợ hãi, càng hiểu Lý Vân Tiêu có nội tình khổng lồ rõ ràng hơn người khác.
Đầu óc Tiền Sinh xoay chuyển nhanh, thầm quyết định.
Tiền Sinh tiến lên hỏi:
- Nghe đồn Vân Tiêu công tử liên hợp Thần Tiêu cung, Long gia, và cả thành Viêm Vũ ở Nam vực kết thành liên minh?
Mấy người thế gia ẩn thế bên cạnh đều ngạc nhiên. Thần Tiêu cung, Long gia liên minh là việc lớn kinh thiên động địa, nhưng thành Viêm Vũ là cái quái gì?
Cả đám ngó nhau, mắt mờ mịt, chưa từng nghe cái tên này.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Như thế nào? Tiền Sinh muốn làm ăn với liên minh của chúng ta sao? Kim Tiền trải rộng thiên hạ, phú khả địch quốc, đại nhân cũng quá tham lam, ha ha.
Lý Vân Tiêu cười cười, bộ dạng lười biếng.
Tiền Sinh cũng cười xòa, chắp tay hướng mọi người:
- Ha ha ha, lão phu là người làm ăn, kiếm chút tiền cơm, mong Vân Tiêu công tử và các vị chưởng môn chiếu cố nhiều cho.
Lý Vân Tiêu biết Tiền Sinh còn câu dưới, cười nói:
- Đầu năm nay khắp nơi thiếu thốn tài nguyên, phía địa chủ cũng không có lương tâm.
Tiền Sinh cười to bảo:
- Ha ha ha! Vân Tiêu công tử cứ thích đùa, không biết hiện tại liên minh có bao nhiêu thành viên? Có chịu thu thương hội nhỏ như Kim Tiền bang không? Mang theo lão chủ và các huynh đệ cùng nhau kiếm ít tiền, phát tài.
Bốn phía tĩnh lặng, đám người Trần Đoạn Thiên lòng rung lên, nghe hiểu ý của Tiền Sinh là muốn tham gia vào liên minh.
Kim Tiền Bang dù là thực lực hay tài lực đều rất kinh người. Đinh Sơn, Vạn Nhất Thiên mấy lần muốn nuốt Kim Tiền bang mà không được, nó vẫn độc lập bên ngoài hai thương minh đối lập, có thể thấy nội tình không giống bình thường. Hiện tại Tiền Sinh chủ động yêu cầu tham gia vào liên minh của Lý Vân Tiêu.
Trần Đoạn Thiên có suy tư của riêng minh, hành động này đánh cuộc khá lớn nhưng cảm thấy nắm chắc phần thắng cũng lớn. Lý Vân Tiêu nắm giữ hai trong bảy tông chủ, ôm thành Viêm Vũ sắp là tiêu điểm thiên hạ, bên người có nhiều cường giả tụ tập. Khi liên minh chống đỡ