Đinh Sơn nghe mà biến sắc mặt, những lời như châu ngọc lay đông tinh thần gã.
Đinh Sơn vừa kinh vừa tức giận quát:
- thành tựu của lão phu như thế nào không cần ngươi chỉ tay chỉ chân! Nếu không phải ngươi sống lâu một kiếp, các hạ hơn xa ta thì làm sao có thể dùng thái độ trên cao nhìn xuống nói chuyện với ta!?
Lý Vân Tiêu châm chọc ngược lại:
- Đừng quên cơ duyên là một phần của thực lực. Cường giả luôn không ngừng đi tới, kẻ yếu thì luôn có đủ loại viện cớ. Đinh Sơn đại nhân, khi ngươi thất bại mà quê quá hóa giận, khi ngươi tìm cớ cho sự thất bại của mình thì ngươi đã thua hoàn toàn.
Người Đinh Sơn run lẩy bẩy như bị tưới bồn nước lạnh, người thoáng chốc bình tĩnh lại, mặt mày âm trầm.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Nếu ngươi thật sự là cường giả thì một cơ hội là đã đủ. Nếu không thì có cho ngươi nhiều hơn nữa cuối cùng vẫn chết trong tay ta.
Mặt Đinh Sơn xanh mét ném hộp ngọc cầm trong tay đi:
- Cầm lấy!
Đinh Sơn nói xong nâng thân hình bị thương nặng đi hướng truyền tống trận, biến mất trong trận.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn theo, cảm giác thả hổ về rừng nhưng bây giờ được ba viên thần đan, chỉ cần có đủ thời gian thì sắp bước vào chưởng thiên cảnh. Đinh Sơn có năng lực đến đâu cũng sẽ không tạo thành quấy nhiễu quá lớn cho Lý Vân Tiêu, dùng cái này đổi lấy một viên thần đan rất đúng giá.
Chờ Đinh Sơn rời đi Lý Vân Tiêu mới từ từ mở nắp hộp ra. Một viên đan dược to cỡ ngón cái nằm bên trong, màu trắng ngà hấp dẫn.
Lý Vân Tiêu sửng sốt:
- Đây là . . .!
Lý Vân Tiêu chợt biến sắc mặt, lửa giận đốt cháy toàn thân:
- Đinh Sơn, chết tiệt!
Bụp!
Hộp ngọc và đan dược bị chưởng kình của Lý Vân Tiêu bóp nát thành bột bay trong không trung.
Đinh Sơn cho Lý Vân Tiêu thập giai thần đan là hàng giả.
Bên trong chỉ có một viên đan dược bát giai bình thường, dùng để bổ sung linhkhí, tuy cũng khá quý giá nhưng khác nhau một trời một vực.
Lý Vân Tiêu tức ói máu, trong truyền tống trận chẳng còn bóng dáng Đinh Sơn đâu. Con cáo già kia ra khỏi Đế Đan Lâu e rằng sớm tốn không còn bóng dáng, dù bây giờ Lý Vân Tiêu có đuổi theo cũng không ích gì.
Lý Vân Tiêu nổi điên, thầm trách mình sơ sẩy:
- Có thể ở trước mặt ta thay xà đổi cột, man thiên quá hải . . . Đinh Sơn, ta đã khinh thường ngươi!
Lý Vân Tiêu cho rằng khí thế khiếp người, nắm chắc phần thắng thì Đinh Sơn sẽ không dám giở trò, ai dè bị chơi một vố quá đau.
Lý Vân Tiêu bực tức một lúc sau tự giác vô dụng, bực bội đi hướng truyền tống trận định cướp nhà tiếp theo.
Đột nhiên nguyên Đế Đan Lâu chấn động, không gian lắc lư không ngừng, lực xé rách to lớn xuất hiện. Một vệt sáng trắng bao bọc Lý Vân Tiêu định trực tiếp truyền tống đi.
Lý Vân Tiêu nghĩ đến một khả năng:
- Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là thời gian hạn chế?
Có lẽ thời gian cho mỗi người ở trong Đế Đan Lâu là có hạn.
- Nếu vậy chỉ cần chống chọi qua đợt lực lượng truyền tống này là có thể tiếp tục ở lại!
Lý Vân Tiêu lập tức hóa ra pháp tướng kim thân, sáu tay bắt ấn lăng không ngồi xếp bằng trên đại điện, dùng thần thông to lớn chống đỡ lực lượng truyền tống.
Cùng lúc đó, một phòng tối trong Đế Đan Lâu.
Mạnh Trác, Chu Quân cùng mở mắt ra, con ngươi bắn ra tia sáng nhìn trận pháp trước mặt. Trong cửu cung, tất cả bảo ngọc cùng tối sầm nghĩa là chín viên thần đan trấn lâu đều bị lấy đi.
Chu Quân kích động nói:
- Rốt cuộc đến rồi, lấy hết chín đan, đế đan trong lâu này rốt cuộc sắp xuất hiện!
Chu Quân vững vàng bắt quyết ấn. Không gian lắc lư kịch liệt, Chu Quân ổn định thân hình, mặc kệ ngoại lực rong ruổi, bản thân không nhúc nhích.
Mạnh Trác cũng vậy, hít sâu. Từng vòng sáng uốn lượn trong con mắt trái duy nhất, rất quỷ dị.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đế Đan Lâu rung lắc càng lúc càng mạnh, đột nhiên chấn động mạnh như thể lâu vũ sụp xuống, thanh âm vang vọng thiên địa.
Sau đó là yên lặng như chết, cả thế giới không chút thanh âm, hoàn toàn lặng đi.
Chu Quân giật mình kêu lên:
- Có chuyện gì? Hình như là lạ.
Hai tay Mạnh Trác đánh ra mấy ấn quyết rơi vào trận pháp trước mặt, từng tầng