Bên trên cái hố có một người đứng, toàn thân toát ra khí lạnh đưa mắt nhìn sang.
Tuy Lý Vân Tiêu giật mình, thụt lùi nửa bước đề phòng nhưng lòng rất mừng rỡ. Tu vi thực lực của người trước mắt không dưới Kinh Bạch Mộc, chắc là người ra từ chín thần đan các, tất nhiên cũng mang theo thần đan.
Lão nhân liếc qua Lý Vân Tiêu, hơi nhíu mày, xoay người định đi.
Lý Vân Tiêu la lên:
- Khoan đã!
Lý Vân Tiêu thầm lấy làm lạ vì đối phương không cướp đan dược của hắn.
- Ngươi là ai?
Lão nhân hơi quay đầu nói:
- Ngươi cũng là người có được thần đan đúng không? Ha ha ha, khá lắm. Giờ lão phu có việc bận, ngươi hãy ở lại đsây đừng đi, chờ khi lão phu trở về lại tâm sự với ngươi.
Lão nhân nói xong bay vào trong hố sâu, phướt lờ Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu đứng như trời trồng. Lão nhân nói sẽ trở về tâm sự với hắn sau? Tâm sự cái khỉ gì? Muốn cướp đan của hắn thì đúng hơn. Nhưng tại sao lão không ra tay ngay bây giờ?
Lý Vân Tiêu suy tư:
- Lão nói có việc, trong Đế Đan Lâu này còn chuyện gì quan trọng hơn là cướp thần đan?
Lý Vân Tiêu sẽ không ngu ngốc đứng yên tại chỗ chờ, hắn cũng chui xuống hố.
Bên trong có một cung điện to lớn, chắc là một trong sáu các khác Lý Vân Tiêu chưa từng đi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong đại điện rung mạnh, mặt đất phía đối diện bị đánh mở một cái hố to. Lão nhân kia chỉ liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêu rồi trực tiếp bay vào trong, có tiếng cười to truyền ra.
Lý Vân Tiêu vội đuổi theo, bay vào trong. Trước mắt là một phòng tối, không có một ai, khác hẳn đại điện chín thần đan.
Chính giữa phòng tối là một trận đồ, Lý Vân Tiêu nhìn kỹ lại, trận đồ khảm chín khối bảo ngọc màu sắc khác nhau nhưng đều tối tăm không ánh sáng.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Cửu cung mê đồ trận!
trận pháp dưới mặt đất này cộng thêm ký ức của Kinh Bạch Mộc thì chắc nơi này là phòng trung xu chín thần đan các, khống chế mọi vận chuyển.
lão nhân khẽ kêu, quay đầu lại bất ngờ hỏi:
- Ngươi cũng cửu cung mê đồ trận?
Lý Vân Tiêu bình tĩnh nói:
- Có chút ấn tượng, dường như từng gặp qua.
Lão nhân khẽ ừ:
- Vậy cũng xem như học thức uyên bác.
Lão nhân cẩn thận nhìn kỹ Lý Vân Tiêu, chợt biến sắc mặt, trừng muốn lồi con mắt.
Lão nhân kinh kêu:
- Cốt linh của ngươi!
Lão nhân giật mình sau đó nhanh chóng trở lại vẻ mặt bình thường, trầm giọng nói:
- Ngươi là thể giáng lâm đúng không? Linh hồn ở trong thân hình này là ai?
Lý Vân Tiêu thầm xấu hổ, hắn hiểu cảm giác của đối phương. Thân hình hai mươi mấy tuổi lại có tu vi quy chân thần cảnh, dù là ai cũng không tin được.
- Ta có ai ai cũng không liên quan gì lão, chắc chắn ta không biết lão!
Lý Vân Tiêu quét mắt trong phòng, trừ trận pháp kia ra trống không chẳng có gì.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Nơi này là trung xu của Đế Đan Lâu sao?
Lão nhân trầm ngâm một lúc, biết không giấu diếm được nên nói:
- Đúng vậy!
Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm nhìn lão nhân:
- Các hạ vất vả cực khổ đến đây tất nhiên là có điều mưu tính đúng không?
Lão nhân lạnh lùng cười:
- Dĩ nhiên có mưu tính nhưng ngươi thậm chí không chịu nói ra thân phận thì tại sao ta phải cho ngươi biết mưu tính?
Lý Vân Tiêu ung dung cười nói:
- Không sao, các hạ không cần nói gì hết, tại hạ sẽ nhìn thật kỹ.
Lão nhân sửng sốt, nét mặt sa sầm lạnh lùng nói:
- Vậy là ngươi đang tự tìm cái gì!
Lão nhân đột nhiên làm khó dễ, hai tay khép trước mặt biến ra một phù ấn màu vàng lượn vòng trong lòng bàn tay chợt vỗ tới.
Tuy Lý Vân Tiêu đã đề phòng từ trước nhưng không ngờ lão nhân nói đánh liền đánh, dứt khoát gọn gàng. Một chưởng kia uy lực hùng hồn toát ra uy năng vô thượng, tuyệt đối không phải công kích thăm dò mà là một chiêu lấy mạng hắn.
Lý Vân Tiêu giật mình nhưng không hoảng loan, điềm tĩnh liên tục thụt lùi mấy bước kéo giãn khoảng cách rồi ngưng tụ chưởng nghênh đón.
Ầm!
Hai chưởng va chạm, vòng sáng vàng khuếch tán. Sau khi cứng rắn đỡ đòn, Lý Vân Tiêu không lùi nửa bước.
Lý Vân Tiêu cảm thấy một chưởng như vỗ vào tường đồng, chấn nguyên cánh tay lão tê dại. Lão nhân giật mình, đôi mắt bị ánh sáng vàng toàn thân Lý Vân Tiêu làm khó mở ra.
- Có chuyện gì? Nếu là thể giáng lâm thì sao có thân thể cường đại như vậy?
Tuy Lý