Ba Cẩn ngẫm nghĩ, nói:
- Có lời gì cứ nói thẳng, ta phiền nhất là quanh co lòng vòng!
- Ha ha ha, Ba Cẩn đại nhân vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng như xưa, vậy bổn tọa xin nói thẳng. Hay là bổn tọa và đại nhân hợp tác cùng chống lại ngoại địch, thấy sao?
Nguyên Cơ nhìn Ba Cẩn chằm chằm:
- Chuyện quá khứ đã là dĩ vãng, làm người phải nhìn tới trước, bảo thủ chỉ có một con đường chết.
Ba Cẩn trầm ngâm một lúc, chỉ vào Lý Vân Tiêu:
- Ngươi và ta hợp tác còn người này thì sao?
Nguyên Cơ cười cười, mắt lóe sát khí nói:
- Người này dù sao là người ngoài giới, khác với đại nhân và ta. Đã hợp tác kết minh thì vừa lúc lấy người này khai đao, giết hắn để tỏ rõ thành ý.
Lý Vân Tiêu nghe mà không biết nên nói cái gì, khẽ rên, lòng bỏ Nguyên Cơ vào sổ đen.
Ba Cẩn nhướng mí mắt:
- A? Nhưng người này không đơn giản.
Ba Cẩn bình tĩnh nói:
- Dù ngươi và ta liên hợp cũng khó thể chế ngự người này trong thời gian ngắn được. Nếu chiến đấu bắt đầu sẽ có lợi cho người khác.
Nguyên Cơ khó tin hỏi:
- Người thật sự có thực lực vậy sao?
Nguyên Cơ nhìn kỹ Lý Vân Tiêu thêm một lúc, lại nhìn trong phòng hỗn độn.
Nguyên Cơ biến sắc mặt nói:
- Nhưng để người này lại là mối họa, sớm muộn gì cũng sẽ là một trong những đại địch cướp đan của chúng ta, chaqửng bằng hiện tại nhanh chóng trừ bỏ.
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, duỗi tay chỉ hướng Nguyên Cơ:
- Lão già, ta theo dõi ngươi rồi. Lát nữa bản thiếu gia sẽ không cướp đan mà chuyên môn đánh lão, lão đi đâu ta theo đó. Ta không lấy được đan thì lão cũng đừng hòng!
Nguyên Cơ biến sắc mặt hoàn toàn, nhìn hướng Ba Cẩn, trầm giọng nói:
- Ba Cẩn đại nhân, giờ hắn đã nói vậy tất nhiên sẽ phá hỏng kế hoạch của chúng ta, dù khó giải quyết cũng phải trừ khử hắn ngay.
Ba Cẩn không dao động, thản nhiên nói:
–kẻ người này muốn đối phó là đại nhân, liên quan gì ta? Có hỏng việc cũng là chuyện của đại nhân, lôi kéo ta làm gì? Kỳ cục.
Nguyên Cơ nổi giận, trách móc:
- Ba Cẩn, ngươi đừng không biết phân biệt!
Ba Cẩn bật cười, cười nhẹ tênh:
- Làm sao dám biết tốt xấu nữa? Lần đầu tiên bị đại nhân ám toán là ta sơ sẩy, nếu tái diễn lần thứ hai tức là ta ngu!
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu tức giận trừng Nguyên Cơ, lạnh lùng cười:
- Ha ha ha! Để xem ngươi làm sao trốn lên trời, chút nữa khi cướp đan ta chuyên môn theo dõi đánh ngươi!
Nguyên Cơ bực mình muốn hộc máu, mặt xanh mét.
Nguyên Cơ dịu giọng nói:
- Tiểu huynh đệ, vừa rồi là ta lỗ mãng, xin đừng vì chút khí phách mà chôn vùi cơ hội cướp đan của ngươi.
- Hừ! Ta cố tình muốn lãng phí chôn vùi, chỉ đuổi theo đánh lão!
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu tức giận muốn đồng quy vu tận.
Nguyên Cơ tức hộc máu:
- Ngươi . . .!
Nguyên Cơ không hiểu tại sao có kẻ ngu ngốc như vậy, nếu bị kẻ lỗ mãng làm việc không có suy nghĩ này theo dõi thì rắc rối to cho lão.
Quan trọng nhất là cái tên não rỗng này có thực lực siêu mạnh, Ba Cẩn cũng không muốn chọc hắn.
Vẻ mặt Nguyên Cơ chân thành, khom người vái:
- Tiểu huynh đệ, trước đó lão phu lỡ lời, tại đây chân thành xin lỗi ngươi, hy vọng ngươi đừng so đo với lão nhân gia ta đây.
Vì cướp đan, Nguyên Cơ chịu nhục.
Lý Vân Tiêu cực kỳ tức giận chỉ vào ngực mình, quát to:
- Hừ! Lão nói nhẹ nhàng quá. Nếu không phải Ba Cẩn đại nhân không hợp ô làm chuyện xấu với lão thì bản thiếu gia có thể sống đến bây giờ hay không còn chẳng biết. Lão có biết đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng ta lớn cỡ nào không?
Nguyên Cơ bực bội gắt giọng:
- Lão phu là thân phận thế nào? Đã hạ mình xin lỗi ngươi rồi còn muốn gì nữa?
- Hừ!
Lý Vân Tiêu hừ mạnh mở miệng nói:
- Người chết vì tiền chim chết vì ăn, có lợi thì mọi chuyện đều dễ nói, không lợi thì bản thiếu gia chết sống với lão!
Nguyên Cơ:
- . . .
Nguyên Cơ sửng sốt, thế mới hiểu người này không phải não rỗng, bộ dáng tức tối kia hơn phân nửa là giả bộ.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu không có chút thông minh thì làm sao lăn lộn trong thế giới mạnh ăn thịt yếu này đến hiện tại?
Nguyên Cơ hiểu ý đồ của Lý Vân Tiêu rồi thì thoải mái hơn, lão sợ nhất là đối phương não rỗng một dây thân