Dù bắt Mạnh Trác, Chu Quân chống lại Thạch Chi Vương Lam Nham Chủ thì bọn họ cũng không dám đối kháng Diệp gia của đảo Huyền Ly.
Tình hình trên đảo cũng rất vi diệu, có thể vào Vĩnh Sinh chi giới mấy ai chẳng phải là kỳ tài ngút trời, thiên chi kiêu tử? Ai đồng ý dưới tay người? Ai nguyện ý nghe người ta chỉ huy?
Đặc biệt là bá chủ tuyệt đại như Lam Nham Chủ, quen thói bề trên, ngạo thị tất cả từ lâu, dù ở đảo Huyền Ly cũng là tồn tại độc lập. Nhiều lúc Diệp Kình Vũ cũng bó tay với Lam Nham Chủ.
Nếu Lam Nham Chủ thật sự có lòng muốn đối phó Diệp Phàm thì sẽ là tính iệu cực kỳ nguy hiểm, có lẽ tỏ rõ biến cố lớn, náo động trên đảo Huyền Ly.
Khiến Chu Quân, Mạnh Trác buồn bực nhất là để họ đụng phải chuyện như vậy, sơ sẩy một cái liền thành vật hy sinh.
Dung Quang ở một bên chữa thương đã phục hồi rất nhiều, mở miệng khuyên nhủ:
- Hừ! Thạch Chi Vương đích thân ra tay, quyết bắt Diệp Phàm bằng được. Hai ngươi làm sao có thể dễ dàng rời đi? Lựa chọn tốt nhất là cùng chúng ta bắt Lý Vân Tiêu sau đó bắt Diệp Phàm, không thì chút nữa đại nhân trách tội đừng nói là ta không nhắc nhở hai vị.
Sắc mặt Chu Quân khó coi, cắn răng nói:
- Ta không nghe hiểu ý của các người, cũng chưa từng nghĩ tố cáo cái gì. Đơn giản là nhiệm vụ hoàn thành, hai chúng ta nên đi.
Khâu Minh lười nói nhiều:
- Không nghe hiểu thì thôi, chút nữa các ngươi hãy tự giải thích với Thạch Chi Vương đại nhân đi.
Hai tay Khâu Minh lấy ra hai hình tròn răng cửa, chân tách ra một trước một sau, bày thế.
Sát khí phát ra từ Khâu Minh như rồng như giao ập hướng Lý Vân Tiêu.
Thái Thúc Trình cũng lấy ra một thanh binh khí, ba mũi nhọn hai lưỡi dao, phát ra ánh sáng lạnh. Bốn phía hoa cỏ điêu linh, đất đá phủ lớp sương lạnh.
Có Khúc Hồng Nhan và Lý Vân Tiêu tựa vào nhau:
- Làm sao bây giờ?
- Người ta đã nói rõ ràng như vậy, chỉ đành tiễn ba người này và Lam Nham Chủ lên Tây Thiên!
Lý Vân Tiêu biết sự việc nghiêm trọng, hắn biết tuyệt đối không thể bỏ qua được, hắn nổi lên sát tâm.
Khúc Hồng Nhan nói:
- Tốt, thừa dịp Cố Thanh Thanh bám giữ Lam Nham Chủ thì chúng ta giết ba người này trước!
Tử Tiêu kiếm chỉ phía trước, sát khí ngút trời.
Đám người đảo Huyền Ly là cường giả trung hoành thiên hạ bao đời, bọn họ cũng vậy.
Khâu Minh cuồng cười:
- Ha ha ha! Giết ba chúng ta? Đã nhiều năm không nghe câu cười không nổi này.
Khâu Minh thấy kiếm quang màu tím chém tới, thân hình như tiên nữ một mình xông lên, nhát kiếm kinh thiên động địa.
Bùm!
Hai đấm ngăn trước mặt khóa lại Tử Tiêu kiếm, kiếm lực khủng bố đè ép Khâu Minh buộc lòng thụt lùi hai bước.
Khâu Minh thầm giật mình:
- Tại sao mạnh như thế?
Chợt thấy sát khí ngưng tụ trên Tử Tiêu kiếm diễn biến thành một mảnh kiếm trận, Khâu Minh kinh hoàng không kịp suy nghĩ, hai đấm bay múa biến ra mấy chục cái bóng lượn vòng quanh người đối kháng kiếm khí kia, chấn ra hỏa hoa.
Kiếm của Khâu Minh bị Khúc Hồng Nhan ức chế, mấy người đảo Huyền Ly hết hồn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Mạch tiên sinh, lúc này còn đối lập với ta không?
Mạch nói:
- Đương nhiên là chung treận tuyến với ngươi, nhưng ta sẽ không từ bỏ Thiên Vận Tạo Hóa đan.
Lý Vân Tiêu vừa lòng câu trả lời này:
- Ừm! Vậy hãy cùng nhau đối phó kẻ địch đi, thần đan thuộc về ai thì sau này bàn tiếp.
Lý Vân Tiêu chỉ vào Thái Thúc Trình:
- Giao người này cho ngươi.
Lý Vân Tiêu bất chấp Mạch có đồng ý hay không, hắn huơ kiếm chém Dung Quang.
Lý Vân Tiêu quát to:
- Phi Nghê, Vân Thường, các người hãy trợ giúp Hồng Nhan!
Có hai nữ nhân trợ giúp thì ba nữ nhân đủ sức giết Khâu Minh. Bắc Quyến Nam theo sau Lý Vân Tiêu, hai người cùng lao vào Dung Quang.
Mạch hừ lạnh, phất trường bào, huơ chiến thương đâm hướng Thái Thúc Trình.
Bên ngoài Đế Đan cung một mảnh đao quang kiếm ảnh, các loại thân pháp, tuyệt kỹ khác nhau. Chỉ có Chu Quân, Mạnh Trác đứng yên tại chỗ như đứng trên đống lửa, người bứt rứt.
Có giúp hay không?
Nếu giúp thì là ai?
Mạnh Trác, Chu Quân không gánh vác nổi bất cứ lựa chọn nào nên quyết định làm bộ như không thấy. Hai người ngồi khoanh chân giữa hư