Cố Thanh Thanh không muốn hại Lý Vân Tiêu mà chỉ muốn cướp đan, nếu làm như vậy là hoàn toàn trái với bản tâm.
Cố Thanh Thanh vừa né tránh xiềng xích công kích vừa lải nhải:
- Ba người kia dù tệ mấy dẫu sao là con chó ngươi nuôi dưỡng nhiều năm, nói bỏ liền bỏ không thấy tiếc sao?
Dù Lam Nham Chủ không ra tay thì làm Cố Thanh Thanh phân tâm cũng tốt.
Ai ngờ Lam Nham Chủ nói một câu khiến Cố Thanh Thanh rớt tròng mắt:
- Ngươi nói đúng.
Lam Nham Chủ búng tay, một luồng sáng bạc bay ra khỏi mây đỏ rơi nhanh xuống.
Ánh sáng bạc rất nhanh nhưng không hiểu sao nó tỏa định Lý Vân Tiêu.
Cố Thanh Thanh kinh kêu, thanh âm sắc nhọn đâm phá khung trời:
- Cẩn thận!
Dù Cố Thanh Thanh không kêu lên thì Lý Vân Tiêu lập tức nhận ra nguy hiểm ngay. Lý Vân Tiêu giơ lên Kiếm Thương Trảm Hồng, thân kiếm biến thành màu trắng phau trảm kích đi.
Bùm!
Luồng sáng bạc bị kiếm khí chém trúng, nổ tung, uy lực đáng sợ đổ xuống đánh vào Kiếm Thương Trảm Hồng, épLý Vân Tiêu liên tục thụt lùi.
Ánh sáng bất diệt kim thân chớp lóe trên người Lý Vân Tiêu chống cự lực lượng ánh sáng bạc nổ.
Lòng Lý Vân Tiêu hoảng sợ, ánh sáng bạc là một loại lực lượng cực kỳ lợi hại khiến thần dịch lực của hắn bị tiêu hao rất lớn.
Thấy Lam Nham Chủ ra tay, Lý Vân Tiêu không bị gì đáng lo thì Cố Thanh Thanh thở phào, mượn cơ hội vận chuyển nguyên công. Cố Thanh Thanh thi triển Thái Du Hồng Trần quyết đánh ra tứ phía, muốn đánh tan phong tỏa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong xích bạc không ngừng vang tiếng sấm sét đì đùng, mảng lớn xiềng xích bị lực lượng của Cố Thanh Thanh đánh bay, một đoàn sáng màu đỏ to lớn bao bọc nàng lại, không ngừng khuếch trương.
Không gian từng chút một bị mở ra, biểu tình Cố Thanh Thanh trầm trọng. Cảnh giới của nàng đã bước vào hư cực, lực lượng cũng phát huy đến cực hạn.
Lam Nham Chủ luôn ít nói nhưng lần này có kiên nhẫn nói khá nhiều:
- Đây là cực hạn của ngươi rồi sao? Chậc chậc, rất đáng giá khen ngợi. Ngươi và đám phế vật bên dưới không giống, rất có tiềm chất thiên phú, có đồng ý quy thuận ta không?
Cố Thanh Thanh cười gượng:
- Ha ha ha! Quy thuận ngươi có gì hay? Bản cô nương luôn là không có lợi không dậy sớm, chuyện không có ích lợi thì miễn bàn.
Cố Thanh Thanh dốc hết sức vào đôi tay đối kháng lại phong tỏa đầy trời, không gian đó như cánh cửa khép kín bị nàng lay động từng chút một, dần mở ra khe hở.
Cố Thanh Thanh hy vọng có thể nói nhảm nhiều mấy câu dây dưa đối phương, tranh thủ thời cơ.
Lam Nham Chủ không nhanh không chậm nói:
- Ta có thể ban cho nàng vinh diệu, nạp nàng làm phi của bản vương.
- Phi!
Cố Thanh Thanh đỏ mặt chửi:
- Ta có nghe Lý Vân Tiêu nói lãnh đạo mà không cho ích lợi thiết thực, chỉ biết hứa suông này nọ không phải lãnh đạo tốt, là giở trò lưu manh!
Lam Nham Chủ hỏi:
- Vậy nàng muốn ích lợi thật cái gì?
Lam Nham Chủ bổ sung thêm:
- Làm phi của bản vương là vinh diệu nhất thiên hạ.
- Ha ha ha!
Cố Thanh Thanh cười to bảo:
- Nhưng bản cô nương chỉ muốn ăn Thiên Vận Tạo Hóa đan mỗi ngày, có thể không?
Ánh sáng đỏ quanh thân Cố Thanh Thanh đã chống đỡ hơn ba mươi trượng, sắc mặt của nàng lộ nét hân hoan.
Cố Thanh Thanh cười nói:
- Đừng nói là ngươi không có. Bản cô nương không thích ép buộc. Chờ khi nào ngươi cho ta ăn Thiên Vận Tạo Hóa đan mỗi ngày lại tìm bản cô nương. Đi trước đây, hẹn gặp lại, tốt nhất là sau này không còn gặp nữa.
Thân hình Cố Thanh Thanh dần nhạt đi trong ánh sáng đỏ, từ từ biến mất trước mặt Lam Nham Chủ.
- Thật là một nữ nhân có cá tính, bản vương rất thưởng thức nàng, hãy ở lại cùng bản vương đi.
Rào rào!
Người Lam Nham Chủ trói xích sắc bạc lung lay, ánh sáng bạc không ngừng nhấp nháy.đột nhiên toàn thân Lam Nham Chủ phát ra tiếng nổ bùm bùm, những sợi xích bạc đều đứt đoạn.
Thân hình vạm vỡ của Lam Nham Chủ đứng lên khỏi vương tọa, vĩ ngạn như núi cao. Hai tay Lam Nham Chủ cầmh ai sợi xích vung một cái.
Rào rào! Rào rào!
Trên bầu trời xẹt qua huyễn quang, không gian bị lực lượng mạnh mẽ đánh nổ,