Diệp Nam Thiên kinh ngạc kêu lên:
- Các người muốn đi chỗ Lâm đại nhân?
Lý Vân Tiêu trả lời:
- Đúng vậy! Nghe nói Phạn Yêu có một cọng Thiên Phượng Chân Vĩ Linh, Phi Nghê là Thiên Phượng niết thể, nếu có được thứ đó thì càng như hổ thêm cánh.
Diệp Nam Thiên trầm mặc một lúc rồi nói:
- Được rồi, nếu các người muốn đi chỗ Lâm đại nhân thì ta cũng không mời nữa. Hôm nào rãnh rồi thì mong Vân Tiêu công tử sẽ đến đảo Huyền Ly một chuyến, còn về chỗ Lâm đại nhân thì các người tốt nhất là hết sức cẩn thận. Nhưng Phi Nghê là Thiên Phượng niết thể,, chắc Lâm đại nhân sẽ không khó dễ các người quá nhiều.
- Cẩn thận?
Lý Vân Tiêu nhướng mày hỏi:
- Có ý gì?
Diệp Nam Thiên cười cười:
- Lâm đại nhân là thống lĩnh yêu tộc, không thấy thấy nhân loại. Từng có nhiều lần cường giả nhân tộc lỡ đi vào lãnh địa của Lâm đại nhân rồi không trở về nữa.
Mấy người biến sắc mặt, Mạch lộ vẻ mặt lo lắng, thẫn thờ.
Lý Vân Tiêu nói:
- Thì ra là vậy, đa tạ đại nhân nhắc nhở.
Diệp Nam Thiên phất tay:
- Các người đi đi.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Vậy còn Diệp Phàm . . .
Diệp Nam Thiên nói:
- Đương nhiên là theo ta về đảo Huyền Ly.
Lý Vân Tiêu nói:
- Thế cũng tốt. Có truyền thừa của đại nhân và Đông vực chi vương chắc Diệp Phàm sẽ tiến bộ cực nhanh, mai sau gặp lại sẽ nhìn với cặp mắt khác.
Diệp Nam Thiên cười đầy bí hiểm, nhìn theo đám người Lý Vân Tiêu rời đi.
Lát sau nhóm Lý Vân Tiêu biến mất tậncùng hư không.
Diệp Nam Thiên lặng im thật lâu sau khẽ thở dài:
- Trở về đi.
Diệp Nam Thiên vung tay lên, thuyền Nặc Á lượn vòng biến thành chiến hạm màu vàng to lớn.
Chu Quân, Mạnh Trác vội nhảy vào trong. Chiến hạm lấp lóe biến mất tại chỗ.
Đám người Lý Vân Tiêu chạy nhanh dọc theo mạn bắc.
Lát sau Phi Nghê không kiềm được hỏi:
- Phu quân, thiếp thấy phu quân nhiều lần từ chối Diệp Nam Thiên đại nhân kia có phải vì ẩn tình gì không?
Mấy người khác tinh thần rung lên, nghiêm túc lắng nghe.
Bọn họ hơi hiểu biết Lý Vân Tiêu, cảm thấy đúng là quái dị thật.
Mặt Lý Vân Tiêu lóe tia quái dị, nhẹ lắc đầu nói:
- Ta chỉ nghĩ đến trong phong ấn Tam Thập Tam Thiên gặp Tây vực chi vương Bối Kinh Hoằng.
Bắc Quyến Nam nhướng mày hỏi:
- Ý ngươi là có lẽ Đông vực chi vương cũng rắp tâm hại người?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Ta không dám phỏng đoán lung tung, dù sao ta không biết rõ về Đông vực chi vương. Nhưng người hiểu biết Đông vực chi vương đi nữa đã mười vạn năm trôi qua, ai dám bảo đảm không có thay đổi gì?
Bắc Quyến Nam lòng máy động mở miệng nói:
- Chẳng lẽ . . .
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Là Linh Mục Địch đại nhân bảo ta tạm thời đừng đi, trong đó cũng có phần bản thân ta băn khoăn. Nếu trước khi gặp Lam Nham Chủ thì ta tự phụ có thể đi bất cứ đâu trong thiên hạ này. Nhưng từ sau khi gặp Lam Nham Chủ ta mới hiểu thế gian này còn có cao thủ tạo hóa cảnh, cực kỳ đáng sợ. Nếu Đông vực chi vương có dã tâm gì thì trong chúng ta đừng hòng có ai sống rời khỏi đảo Huyền Ly nổi.
Khúc Hồng Nhan nói:
- Ta công nhận quyết định của Phi Dương là đúng, cẩn thận với mọi thứ là hơn. Tuy nhiên Phạn Yêu này . . .
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Ngày xưa ta có được thánh công của Phạn Yêu, có thể thấy được cũng có duyên với nàng. Linh Mục Địch đại nhân cũng nói có thể thử đi cầu phượng linh, có lẽ sẽ được một cơ hội.
Phi Nghê kích động reo lên:
- Thật không?
Nếu có được Thiên Phượng Chân Vĩ Linh thì Phi Nghê chắc chắn sẽ xông vào chưởng thiên cảnh, thậm chí tu luyện đến hư cực càng cao.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Linh Mục Địch đại nhân chỉ nói có một cơ hội chứ không chắc chắn. Chúng ta đi tới đó trước rồi đến.
Mọi người ôm đầy hy vọng bay nhanh trên bầu trời, chỉ có Mạch là sắc mặt khó xem tràn ngập tâm sự.
Giờ phút này, trong Giới Thần Bi, Linh Mục Địch đang ở bên trên lĩnh vực.
Lý Vân Tiêu phân ra một hồn phách hiện ra, chậm rãi rơi vào trong.
Chính giữa lĩnh vực có hai hòn núi dá cực to, cao mấy trăm trượng.
Linh Mục Địch và Bối Kinh Hoằng ngồi trên mỗi tòa núi đá nhắm mắt tu luyện.
Sắc mặt Bối Kinh Hoằng hồng hào, huyết khí tràn đầy, dường như tu vi đã phục hồi. Nhưng thần thức tra