Hai người nhìn nhau, Bối Kinh Hoằng khẽ hừ, lại nhắm mắt.
Linh Mục Địch lắc đầu nói:
- Cái gọi là vương tứ vực giống như bảy tông môn các ngươi bây giờ. Vạn Tinh cốc và Phệ Hồn tông đối đầu nhau không đội trời chung. Nhưng nội bộ xích mích cỡ nào cũng sẽ đồng lòng chống giặc ngoài. Ngày xưa ma chủ vượt giới đến chấn động thiên hạ, khiến cường giả trong thiên hạ hợp sức với nhau, cùng Giới Thần đại nhân thống ngự chung sức phòng ngự ngoại địch. Ví dụ vị Tây vực chi vương này ngày xưa cũng không tốt lành gì, nếu không phải ma chủ xâm nhập có lẽ lão phu đã cùng một vị bằng hữu khác tiêu diệt hắn.
Bối Kinh Hoằng trợn to mắt nói:
- Lão thất phu Linh Mục Địch, nói như thể ngươi hiền lắm!
Mắt Bối Kinh Hoằng bắn ra tia sắc bén quát to:
- Muốn giết lão phu? Bây giờ ngươi thử xem!
- Ha ha ha!
Linh Mục Địch cười nói:
- Đã qua nhiều năm, có gai mắt ngươi cỡ nào thì chuyện cũng đã qua. Hiện tại ta náu trong thân khôi lỗi này, không phục hồi tu vi được nữa, tuyệt đối không đánh lại ngươi.
- Hừ!
Bối Kinh Hoằng bớt giận, tiếp tục nhắm mắt.
Linh Mục Địch nói tiếp:
- Diệp Kình Vũ và ta không quen thân, người này vừa chính vừa tà, khó nói là tốt hay xấu. Diệp Kình Vũ chưa từng làm việc tốt nhưng cũng không làm chuyện xấu xa thiếu đạo đức. Mười vạn năm đã qua, hiện tại Diệp Kình Vũ thế nào thì ta không biết. Nghe Diệp Nam Thiên nói hiện tại Diệp Kình Vũ còn giữ lại tu vi, là cao thủ tạo hóa cảnh, nên ta mới kêu ngươi cẩn thận chút, tốt nhất đừng đi gặp hắn nhanh như vậy. Chờ khi ngươi bước vào hư cực, luyện thân thể đến hư quang, vậy thì dù không đánh lại cũng dư sức chạy trốn.
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:
- Ngày xưa ta cũng là Phá Quân Vũ Đế quát tháo thiên hạ, hiện tại là người hậu tuyển Giới Thần, cứ bị người treo lên đánh, hở chút là chạy trốn nhìn sao cũng không tốt.
Linh Mục Địch trừng Lý Vân Tiêu:
- Vậy ngươi hãy cố gắng nhiều hơn nữa, ăn đau hơn một chút, chăm chỉ tu luyện. Bản thân ngươi bị đánh cũng không sao, đừng kéo ta vạ lây lại ta cùng chịu khổ với ngươi là được.
Lý Vân Tiêu lúng túng ho khan:
- Khụ khụ, không nói việc này nữa, tiếp tục bàn về chuyện phong ma đi. Phạn Yêu Lâm là thế nào?
Linh Mục Địch nói:
- Lâm đại nhân dĩ nhiên là yêu hoàng ngày xưa, dựa vào tư chất tuyệt thế bước vào bách kiếp giới vương cảnh. Trong trận chiến đó Lâm đại nhân rất anh dũng, có công lao lớn. Ta luôn nghĩ rằng Lâm đại nhân chết từ lâu, không ngờ còn sót lại một phân thân, đúng là may mắn cho thiên hạ.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nếu người này hiểu rõ đại nghĩa như vậy hay là chúng ta mời nàng xuống núi, để nàng thu lấy bộ chúng yêu tộc hiện tại, khi đó lại có một lực lượng trung kiên.
Linh Mục Địch sửng sốt, trầm ngâm nói:
- Tiểu tử nhà ngươi có chút trí tuệ, kế này rất hay, nhưng phải xem ý của Lâm đại nhân thế nào đã. Hiện tại thế lực của yêu tộc không thể khinh thường, yêu hoàng Hoang lấy chân linh Vô làm ký chủ, thực lực thẳng lên hư cực. Mạch được tạo hóa mấy ngàn năm của Ngũ Hà sơn, cũng bước vào hư cực. Còn có yêu tộc tên Thương, luyện hóa thánh khí Hỗn Thiên Nghi, không dễ đối phó. Hiện tại yêu tộc hưng thịnh có lẽ liên quan đến thiên đạo vận chuyển.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Theo ý của đại nhân thì lực lượng Thiên Vũ giới hiện tại so với mười vạn năm trước ra sao? Nếu ma quân lại buông xuống thì có phần thắng không?
Linh Mục Địch lắc đầu nói:
- Đương nhiên là thua xa. Ngày xưa có bốn vị cường giả giới vương cảnh, hiện tại dưới vòm trời này e rằng không có người nào. Dù là tạo hóa cảnh trừ tứ vực chi vương chúng ta ra chỉ có khoảng hơn chục người, giờ một bàn tay đếm hết.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Trừ Diệp Kình Vũ, Lam Nham Chủ, Lâm ra e rằng không còn ai.
Lý Vân Tiêu cố ý vô tình liếc Bối Kinh Hoằng.
Linh Mục Địch biết thắc mắc của Lý Vân Tiêu:
- Lúc trước Bối Kinh Hoằng thế nào thì không biết nhưng hiện tại hắn bị thương rất nặng, trừ phi dùng Thiên Vận Tạo Hóa đan, nếu không khó mà phục hồi lại đỉnh cao.
Bối Kinh